“Chị dâu, chị có người bạn nào là chuyên gia suy luận tội phạm không?” Trần Tuấn Anh đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh.
Chuyên gia suy luận sao? Lục Vương có được tính là chuyên gia suy luận không nhỉ?
Nhưng mà thân phận của anh ta lại có chút xấu hổ, nếu để anh ta tới đây, nhất định phải thông qua Tiêu Thành Đạt. Dù sao thì cô cũng không có số điện thoại của thầy thứ hai, cũng không biết liệu Chu Hoàng Anh có khó chịu hay không.
Mà hình như chuyên gia suy luận với coi bói cũng có chút khác biệt nhỉ?
Nghĩ xong, Lâm Ngọc Linh chỉ nói: “Cậu chờ tôi một chút, tôi hỏi trong số người xem phát sóng một chút đã. Vừa nấy tôi đang trực tiếp, có một người là con gái của giáo sư ở đại học Quốc gia, vừa bảo vệ luận án tiến sĩ xong… chắc là cũng có chuyện gia nhận dạng nhỉ?
Trần Tuấn Anh: “…”
Trong ấn tượng của Trần Tuấn Anh, chẳng phải những người xem phát sóng trực tiếp đều là trẻ em mười mấy tuổi sao? Tại sao ngay cả tiến sĩ cũng xem Lâm Ngọc Linh phát sóng trực tiếp? Kỳ quái, thật là kỳ quái.
Có điều, anh ta cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Lâm Ngọc Linh hỏi luôn trên sóng trực.
tiếp, kết quả là quản lý phòng phát sóng nhà mình lập tức nhảy ra.
“Này, Trần Tuấn Anh, ở đây có một chuyên gia suy luận tội phạm của FBI, sau này bị thương ngoài ý muốn nên đã về nước dưỡng bệnh, là Việt kiều, mẹ là đoàn trưởng đoàn văn nghệ quân đội Nha Trang!”
“Có thật hả? Người đó có đang ở thủ đô không?” Vừa nghe thấy là người cùng một nhà, Trần Tuấn Anh lập tức nhảy dựng lên: “Quân đội Nha Trang tốt như vậy mà còn có thể liên hệ được, cùng nhà họ Bùi đối phó với tên ngốc Mạc Vinh Thành của quân khu Hồ Chí Minh đấy”
Ầy..
Thấy anh ta kích động như vậy, Lâm Ngọc Linh cũng biết được đáp án, trực tiếp gửi địa chỉ cho người quản lý phòng phát sóng nhà mình. Trước kia khi cô chọn quản lý phòng phát sóng, có tiêu chuẩn, thứ nhất là có thể ngồi làm việc trước máy vi tính mười giờ, như vậy khi cô phát sóng trực tiếp còn có thể gặp được người này.
Thứ hai là nhất định phải ở thủ đô, như vậy thì dù xảy ra chuyện gì, đôi bên cũng có thể gặp mặt nói chuyện một chút.
Không ngờ người cô chọn trong lúc vô tình, lại là một chuyên gia suy luậi ôi đến ngay, Gia Bảo cứ đợi tôi nha!”
Quản lý phòng phát sóng để lại một câu rất đáng yêu, rồi lập tức offline.
Cũng may cô còn hai người quản lý.
phòng phát sóng khác, có thể giúp quản lý giữa chừng, nếu không lúc này cô có thể tắt phát sóng luôn rồi. Không có quản lý phòng phát sóng dẫn chương trình, cô sẽ đáng thương ý như mẹ trẻ con vậy.
“Đã lên top tìm kiếm, chị dâu có thể tắt phát sóng được rồi” Trân Tuấn Anh vừa lướt mạng xã hội, vừa thò đầu sang: “Chị nhìn người này xem, người này nói trông chị rất giống Mạc Vinh Thành, hỏi chị có phải em gái của Mạc Vinh Thành không, hây”
Cô giống Mạc Vinh Thành lắm sao?
Lâm Ngọc Linh có chút im lặng.
Không cần nói nữa, lúc trước cô cũng chỉ mới nhìn lướt qua Mạc Vinh Thành một chút, còn đứng ở rất rất xa, hoàn toàn không nhìn rõ được mặt mũi anh ta ra sao. Mà cho dù thấy được, chắc cô cũng không nhớ được.
Nhưng thấy người vào xem trực tiếp ngày càng nhiều, lại còn đang thảo luận liên quan đến mình, Lâm Ngọc Linh lập tức có chút sợ hãi. Nếu như để người khác đào ra quan hệ giữa cô và Chu Hoàng Anh, nói không chừng sẽ mang đến ảnh hưởng trái chiều cho anh.
Trước đó hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì về Chu Hoàng Anh, mặc kệ là thông tin inh cảm hay về phương diện tác chiến là số một. Nếu cô trở thành nhược điểm của anh… cô sẽ dẫn vặt chết mất.
Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc Linh quả quyết tắt phát sóng trực tiếp, đồng thời cài đặt thông tin thành mình đang chơi game offline.
Cô thà rằng mình bị người ta mắng là cọ nhiệt của quân đội, cũng không muốn bọn họ chú ý đến bản thân mình.
Cô trực tiếp khóa phòng suốt nửa tiếng.
Quản lý phòng phát sóng bỗng gửi tin nhắn cho cô.
“Gia Bảo, cô ra đón tôi một chút được không? Tôi bị mấy anh lính ở đây ngăn cản ở bên ngoài. Tôi nói tôi thật sự đến đây để hỗ trợ nhưng bọn họ vẫn không tin”
*OK, tôi ra ngay”
Lâm Ngọc Linh cất điện thoại, bước nhanh ra cửa, nơi có quân đội canh phòng cẩn mật.
Từ xa cô đã nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi trên xe lăn, không ngừng nhìn quanh bốn phía.