Lời giải thích này của Lâm Ngọc Linh cũng không có tật xấu gì, bên phía Tạ Miên cũng không có vấn đề gì, còn trả lời một câu “cực kỳ cảm ơn”. Nếu là lúc trước, chắc chắn Lâm Ngọc Linh sẽ diễu võ giương oai với Chu Hoàng Anh là cô đã cảm hóa được Tạ Miên.
Nhưng bây giờ, cô chỉ cười nhạt một tiếng, cất điện thoại đi. Có một số người sẽ mãi mãi không làm bạn được, cũng không thể trở thành đồng đội.
Mà Lâm Ngọc Linh của bây giờ đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng không còn ngốc như lúc trước nữa, sẽ không bị mê hoặc bởi những lời hoa ngôn xảo ngữ của Tạ Miên nữa.
*Đi thả đèn Khổng Minh thôi, em đừng quan tâm chuyện của Tạ Miên quá” Chu Hoàng Anh thấy cô cúp thấp đầu không biết đang nghĩ gì, anh có hơi đau lòng, chỉ khẽ đặt tay lên xoa đầu cô.
“Em muốn về nhà ngủ” Lâm Ngọc Linh không hiểu phong tình.
“Còn sớm mà?”
“Nhưng hôm nay em còn chưa phát trực tiếp, hic hic. Em còn phải trở về phát trực tiếp một chút, rồi tắm rửa, sau đó ôm Chu Đại Hùng đi ngủ”
Chu Đại Hùng? Là thứ gì?
Anh cảnh giác nhìn cô, cảm lên Chu Đại Hùng này không Lâm Ngọc Linh miễn cưỡng ngáp một cái, hôn lên mặt anh “bẹp” một cái thật to: “Ý của em là ôm anh đi ngủ”
“Anh là gấu bông sao?” Sắc mặt Chu Hoàng Anh tối sầm, ánh mắt xấu xa.
“Con gái đều hi vọng mình có một chú gấu vạn năng làm thú cưng, để có thể gửi gắm cảm giác an toàn trong lòng, nên anh chính là Chu Đại Hùng” Lâm Ngọc Linh gật gù đắc ý, giải thích có logic và căn cứ, không.
giống như đang cố tình gây sự.
Chu Hoàng Anh rất muốn phản bác, nhưng thấy bộ dạng này của cô, lời nói đến miệng lại thôi không muốn nói nữa.
Chỉ cần cô vui vẻ, những thứ khác đều là mây bay, gấu thì gấu vậy. Uy danh của anh ngày càng lớn ở bên ngoài, nhưng ở bên cô làm gấu ôm độc quyền của cô cũng chẳng có gì đáng trách, cô thích là được.
“Được thôi, anh là gấu, em là mèo, gấu trúc” Chu Hoàng Anh mặt không thay đổi ném ra một câu rồi nhấc chân lên đường quay trở về.
Lâm Ngọc Linh ở sau lưng anh vui vẻ ra mặt, duỗi tay chạy về phía anh: “Này, ngài Chu, chờ vợ bé bỏng của anh với!”
Trăng sáng nhô lên cao.
Gió thổi mặt hồ gợn sóng.
Đèn hoa sen lúc sáng lúc tối trong trời đêm giống như ánh nến sắp lụi tàn. Có hai, ba thiếu niên muốn nghịch cá, cầu gỗ lim trên hồ treo đèn lồng. Ven đường, tiếng rao.
của người bán hàng hòa cùng với phong cảnh, lá cây rụng bay vào quán nhỏ bên đường.
Giống như con hẻm cổ với nụ cười không đổi như rất nhiều năm trước kia.
Quân khu.
Trần Tuấn Anh ngồi rung đùi trong phòng làm việc của mình. Ở chỗ anh ta có một phần tài liệu mà Vũ Hồng Hoàng muốn đưa cho.
Lâm Ngọc Linh. Từ xế chiều, theo chỉ thị của Chu Hoàng Anh, anh ta bắt đầu phân tổ.
trước, giảm bớt công việc cho Lâm Ngọc Linh.
Nói ra thì cũng đơn giản, nhưng anh ta thích lề mề nên mất nửa buổi vẫn chưa làm xong.
“Đội, đội trưởng Trần!”
Cảnh vệ bên ngoài gõ cửa phòng.
*Có chuyện gì? Nói đi”
“Người trong bệnh viện đến báo cáo, nói là…
“Là cái gì?”
“Hình như trong số bọn họ có kẻ phản bội, nhưng lại không biết là ai nên hiện giờ bọn họ rất sợ hãi, không biết nên phải làm sao” Cảnh vệ nói.
Trong bệnh viện có phản đồ? Vậy chẳng phải sự an toàn của bác Kiều sẽ bị uy hiếp sao? Nếu đối phương muốn phá tan Chu Hoàng Anh, mà ra tay với bác Kiều, vậy thì một khi quan hệ của Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh xuất hiện vết rách, cũng có nghĩa là quân khu muốn quyết liệt với Tiêu Thành Đạt.
Loại người như Tiêu Thành Đạt, bình thường thì không sao, nhưng một khi trở thành kẻ địch của anh ta sẽ vô cùng phiền phức.
p tức chuẩn bị xe đến bệnh viện một chu “Rõ!
Trần Tuấn Anh ngồi lên xe SUV chuyên dụng của quân khu, tâm trạng cực kỳ phức.
tạp. Trong số những người được phái đến bệnh viện, có tám, chín mươi phần trăm là thân tín được tín nhiệm nhất, ngay cả trong số bọn họ còn có kẻ phản bội, vậy chẳng.
phải người bên cạnh bọn họ có nguy cơ khắp.
nơi sao?
Chết tiệt!
Nghĩ đến đây, Trần Tuấn Anh vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Chu Hoàng Anh.