“Tút tút tút!”
Sau những tiếng báo máy bận dài dằng dặc, cuối cùng Chu Hoàng Anh cũng nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Đại ca, người ở bệnh viện đến báo cáo.
là trong số bọn họ có kẻ phản bội, hiện giờ đang rất lo sợ, mà… bọn họ cũng không biết là ai. Em đang trên đường đến bệnh viện, giờ phải làm sao ạ?”
“Đổi tất cả mọi người đi bằng tốc độ nhanh nhất, đổi thành người đáng tin hơn, nhất định phải bảo đảm không có bất cứ sai sót nào!”
“Vâng! Còn nữa, đại ca, chuyện liên quan đến quản trường Ngô Duyệt, bọn em đã khóa chặt một phạm vi, chưa đầy ba ngày sau sẽ bắt được kẻ bị tình nghị, xin ngài yên tâm”
“Tốt lắm, thời gian này cậu không cần phải đi châu Phi nữa.”
Chu Hoàng Anh không mặn không nhạt ném xuống một câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Tuấn Anh trợn mắt hốc mồm nhìn điện thoại di động của mình, đùa cái gì thế?
Anh ta phí công phí sức như thế mà chỉ đổi được một câu không cần đi châu Phi nữa?
Không biết là anh ta mắc nợ Chu Hoàng Anh ở kiếp nào mà kiếp này phải làm trâu làm ngựa như thế.
Sau khi đổi hết người trong bệnh viện, thông qua phương pháp loại trừ để điều tra ra phản đồ thì đã là rạng sáng bốn năm giờ.
Trần Tuấn Anh về đến nhà với trạng thái cực kì mỏi mệt, ngã vật xuống sô pha như: một sợi bún. Còn chưa ngủ được mấy giây, anh ta đột nhiên cảm thấy trán mát lạnh.
Bằng sự nhạy cảm của một quân nhân, Trần Tuấn Anh nhanh chóng phản ứng Vừa mở mắt ra, bàn tay đã khóa tay đối phương lại: “Là ai… A, là cô hả Thanh Nhàn?”
Trần Tuấn Anh buông tay ra, áy náy nhìn Hà Thanh Nhàn.
“Tôi thấy anh về muộn như vậy, mặt lại đỏ bừng, cứ sợ anh phát sốt” Trên đầu Hà Thanh Nhàn có một cái dây cột tóc hình con thỏ, lười biếng ngáp một cái, rót hai chén nước rồi đưa một chén cho Trần Tuấn Anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Anh đừng ngủ vội, uống nước đi, tôi đi nấu ít đồ ăn cho anh, ăn một chút rồi ngủ sẽ thoải mái hơn. Tôi đoán là anh đã uống không ít cà phê, dù bây giờ buồn ngủ nhưng chắc chắn cũng không ngủ được”
Trần Tuấn Anh có chút khó chịu, trước đó còn cãi nhau với cô ấy không vui vẻ gì, giờ cô ấy lại cứ quan tâm anh ta như vậy, anh ta không biết nên đáp lại kiểu gì Hà Thanh Nhàn tỉnh táo hơn một chút, liền vào phòng bếp làm đồ ăn sáng cho Trần Tuấn Anh vội đi theo, rồi như bị quỷ thần xui khiến mà ốm lấy Hà Thanh Nhàn từ phía sau: “Hà Thanh Nhàn”
“Nếu không phải tố chất tâm lý của tôi mạnh thì giờ cái ly thủy tinh này đã vỡ nát rồi” Bên tay Hà Thanh Nhàn hơi nóng lên, không thoải mái nên dùng cù chỏ chọc Trần Tuấn Anh một cái: “Anh mau tránh ra để tôi còn đi làm cơm”
“Kết giao với tôi đi, là kiểu kết giao không cần cãi nhau, chia tay không cắt cổ tay tự sát ấy” Trần Tuấn Anh vùi đầu vào mái tóc Hà Thanh Nhàn: “Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi vẫn luôn nghĩ đến em. Nếu tôi biết trước sẽ có ngày tôi thích em nhiều như vậy, nhất định tôi sẽ ta tay với em từ sớm, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội cả.”
“Này, anh bị điên rồi à?” Hà Thanh Nhàn nghe xong trong lòng thấy hơi tê ngứa.
Trần Tuấn Anh cười tự gễu: “Ừm, tôi biết sau khi nói những lời này với em, có thể em sẽ đi luôn, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi thích em. Vậy nên mỗi một lần em nhắc đến Cao.
Tịnh Vũ, trái tim tôi lại đau như bị dao cứa.
Thanh Nhàn, nhà tôi cũng có sản nghiệp riêng, tôi cũng là tổng giám đốc bá đạo”
Cái, cái quỷ gì thế này!
Tổng giám đốc bá đạo mà cô ấy muốn nói là một loại tính cách, không phải nói về nhà giàu mới nổi chỉ có tiền!
Thế nhưng… nói trắng ra thì mặc dù tính cách của Hà Thanh Nhàn hơi tùy tiện, nhưng về phương diện tình cảm thì vẫn rất tinh tế.
Nếu cô ấy không có bất cứ tình cảm gì với Trần Tuấn Anh thì đã không đồng ý làm bạn cùng phòng với anh ta.
Nên đồng ý hay nên quay đầu chạy đây?
Đáp án vẫn quay tới quay lui trong đầu Hà Thanh Nhàn mà vẫn chưa quyết định được.
Một bên là Cao Tịnh Vũ mà cô còn chưa quên được, một bên là Trần Tuấn Anh mà cô cũng không thể buông bỏ. Tuy nhiên không buông bỏ được và yêu là hai khái niệm khác nhau, chỉ là trên phương diện tình anh em.
“Thật ra tôi không coi anh là người khác phái” Hà Thanh Nhàn trả lời có chút lúng túng.
“Móa, con bé chết tiệt này!” Trần Tuấn Anh lập tức xù lông.