Nói đến Lâm Ngọc Linh. Cô quả thật là động vật ăn thịt.
Cô hoàn toàn không thể kháng cự với các loại thịt. Nhìn đến dáng vẻ ăn uống mê mẩn của cô, ban đầu Chu Hoàng Anh còn ngăn lại. Nhưng cuối cùng, chỉ cần cô không ăn cá biển, anh sẽ để cô ăn.
Sau khi cơm no, rượu say. Lâm Ngọc Linh dựa thẳng vào Chu Hoàng Anh, ợ hơi và sờ lên bụng: “Anh à, em đã nộp đơn xin gặp mẹ hai ngày rồi.”
“Được.”
Sau đó cô bắt đầu hiệp hai. Tốc độ nhanh đến mức Chu Hoàng Anh bên cạnh không kịp phản ứng. Tuy nhiên điều làm anh tò mò là vì sao anh khống chế chuyện ăn uống như vậy mà vẫn dễ dàng tích mỡ, còn cô ăn nhiều đến vậy mà vẫn mãi không tăng cân?
Đạo lý ở đâu vậy?
Lâm Ngọc Linh gần đây càng ngày càng gầy, khuôn mặt cũng trở nên sắc sảo hơn rất nhiều. Trước đây nhìn cô tròn tròn nho nhỏ, nhưng hiện tại ngày càng có khí chất nữ thần. Muốn dung mạo có dung mạo, muốn thân hình có thân hình.
Mặc quân phục trông cũng đặc biệt thuần khiết.
Nhưng mà nhìn cách cô ăn uống.
Chu Hoàng Anh mỉm cười, có lẽ cô vợ.
của anh không phải chó, không phải mèo, mà chính là lợn.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra Lâm Ngọc Linh liếc nhìn, phát hiện Hà Thanh Nhàn và Cao Tịnh Vũ bước vào. Cô quên cả nhai, nhìn hai người ở cửa với vẻ kinh ngạc. Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh ngồi cách xa cửa, nên Hà Thanh Nhàn cũng không nhìn thấy hai người.
Nhưng từ góc độ của Lâm Ngọc Linh, cô có thể nhìn thấy rất rõ.
Xét cho cùng, trang trí ở đây là kiểu cửa hàng ăn. Từ chỗ này có thể nhìn thấy rất rõ hoàn cảnh ở ngoài kia.
Những người bên dưới không ngẩng đầu sẽ không nhìn thấy, và những người ở trên chỉ cúi đầu liền có thể thấy “Hà Thanh Nhàn và Cao Tịnh Vũ, hai người thân thiết đến vậy sao?”
“Anh không biết” Chu Hoàng Anh cũng nhìn ra. Quả nhiên là Hà Thanh Nhàn và Cao Tịnh Vũ.
Không phải anh của Cao Tịnh Vũ đều bị tòa án quân sự tuyên án sao? Tại sao anh ta vẫn dính líu đến Hà Thanh Nhàn? Hai người ở tầng dưới bước lên, không hẹn mà gặp hai người ở trên.
Vào lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh, Hà Thanh Nhàn đã rất ngạc nhiên, cô ấy bước tới cùng với Cao Tịnh Vũ Lâm Ngọc Linh nuốt thức ăn vào miệng: “Thanh Nhàn, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đến đây để mua một linh kiện máy tính. Về sau, tớ định làm một buổi phát sóng trực tiếp nho nhỏ như cậu. Sau đó, khi tớ đang đi mua sắm, tớ nhìn thấy Cao Tịnh Vũ và nói chuyện đi ăn. Sau đó, tớ nhìn thấy xe của thủ trưởng. Tớ nghĩ nếu anh ấy đi ăn với người khác sẽ chụp ảnh gửi cho cậu. Nếu anh ấy đi cùng cậu, vậy thì tớ vào đây tìm cậu” Hà Thanh Nhàn nói xong liền làm mặt quy.
Chu Hoàng Anh mặt không đổi sắc, nói, “Tôi không ăn cùng mọi người”
Phụt.
Một ngụm nước Hà Thanh Nhàn vừa uống xong, toàn bộ đều phun ra ngoài Nhìn thấy vậy, Cao Tịnh Vũ lặng lẽ đưa một tờ giấy, giúp cô ta lau nước trên cằm: “Cẩn thận một chút.”
Trần Tuấn Anh không thể làm những việc sến súa, quan tâm dịu dàng này. Lâm Ngọc Linh cần nhẹ môi. Cô cảm thấy nếu Trần Tuấn Anh ở đây, anh ta nhất định sẽ nhảy dựng lên, chỉ vào Hà Thanh Nhàn nói: Cô có biết cách uống nước không vậy hả?
Lâm Ngọc Linh, người hoàn toàn quan tâm đến Hà Thanh Nhàn, hoàn toàn phớt lờ những lời mà một vị thủ trưởng nào đó vừa nói có thể khiến cô ấy có thể tức chết.
Sau khi ăn gần một giờ, Lâm Ngọc Linh vẫn như một nữ chiến binh.
Chu Hoàng Anh không thể không quan tâm cho cái dạ dày của cô. Anh kêu quân nhân tuần tra cách đó không xe đưa tới một chút thuốc tiêu hóa linh tình gì đó.
Lâm Ngọc Linh cầm hộp thuốc. Trông cô vô cùng nghiêm túc.
“Sao thế? Không thích loại này à?” Chu Hoàng Anh hỏi.
Lâm Ngọc Linh lắc đầu. Sau đó cô nhìn đi nhìn lại năm chữ “viên nén siêu tiêu hóa”.
Cuối cùng, cô nghiêm túc quay người lại nhìn vào mắt Chu Hoàng Anh: “Anh Hoàng Anh, có phải là anh đang xem thường em nên mới đưa em vật này không?”
Chu Hoàng Anh: “?”
“Em có thể ăn hai giờ nữa mà không cần nó.”
Chu Hoàng Anh: …