Không thể ăn những món có xì dầu sao?
Nói cách khác, mì đỏ nấu canh, thịt heo kho tàu, bắp cải ngâm giấm, trứng ngâm tương… tất cả đều được nấu với xì dầu, cô không thể ăn được sao?
Nhìn biểu hiện của cô, Chu Hoàng Anh biết cô đang nghĩ gì.
Như thể nếu không được ăn mấy món đó, cô sẽ rơi vào bảng game over vậy.
“Khụ khụ, em biết rồi. Không ăn xì dầu, tuyệt đối không ăn. Dù sao thì vẫn có thể ăn mấy món hấp” Lâm Ngọc Linh cười, rất có thái độ.
“Còn vết thương nào khác không?” Anh nằm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và kiểm tra xung quanh Lúc nãy bác sĩ ở đây chỉ để khử trùng và chống viêm cho mấy vết thương ngoài da của cô. Những vết thương khác đầu tiên là không nhìn thấy được, thứ hai là cô mặc quần áo chật thì không tiện đi khám. Nên dù cô có bị thì cũng không khỏi có chút cố ky.
Lâm Ngọc Linh lắc đầu: “Chỉ là bụng dưới hơi khó chịu. Mất máu rất khó chịu.”
Nếu nói đến chuyện mất máu bụng dưới thì chỉ có thể là chuyện hàng tháng của phụ nữ thôi. Tháng nào cũng có vài ngày máu chảy thành sông. Chuyện này thật sự không hề dễ dàng.
Sau đó, Lâm Ngọc Linh tự ngưỡng mộ bản thân một chút.
Chu Hoàng Anh kéo cô vào lòng và ấn lòng bàn tay to vào bụng dưới của cô. Tay anh rất nóng, dùng nhiệt độ mạnh mẽ sưởi ấm cho cô.
“Thế này đã đỡ hơn chưa?” Anh hỏi.
“Ừm..” Giọng cô mỏng như muỗi kêu.
“Hai ngày này đừng đến quân khu, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Không, huấn luyện của em mới bắt đầu, nhất định phải thật tập trung” Cô cực kỳ không đồng ý, giọng điệu kiên quyết. Trên mặt cô như thể viết hai chữ “Không cần” to đùng vậy.
Chu Hoàng Anh nhìn cô thật lâu, còn Lâm Ngọc Linh thì rất miễn cưỡng nhìn chăm chăm vào anh. Cả hai đều không nhượng bộ, cứ như thể đang giằng co với nhau vậy. Chỉ chờ xem ai sẽ là người nhượng bộ trước.
Nhưng cửa phòng y tế đột nhiên bị đá văng ra.
Hà Thanh Nhàn đứng ở cửa thở hổn hển, nhìn thấy Lâm Ngọc Linh với miếng gạc trên mặt, ánh mắt tức giận: “Ai làm chuyện này?”
“Ơ… Thanh Nhàn, cậu, cậu bình tĩnh đi.
Tớ..”
“Bảo tớ bình tĩnh sao? Mẹ kiếp khốn nạn, tổ tiên tám đời nhà nó.”
Hà Thanh Nhàn “Hừ” một tiếng.
“Tôi đã giao chuyện này cho Trần Tuấn Anh”
Ngay sau khi Chu Hoàng Anh nói xong, Hà Thanh Nhàn lại nhảy ra ngoài như một cơn gió.
Lâm Ngọc Linh cứng họng: “Tại sao anh lại nói với cô ấy. Nếu cô ấy đánh nhau với những người đó thì sao?”
“Trần Tuấn Anh mạnh hơn em rất nhiều.”
Mặc dù điều này là đúng. Nhưng dù nghe thế nào cô cũng cảm thấy khó chịu. Cô cũng không muốn để ý đến người đàn ông trước mặt mình một chút. Cô cười nhạt, sau đó mặt cũng không thèm đổi sắc, quyết tâm giữ vững lập trường.
Khoảng một hoặc hai phút trôi qua.
Như không thể chịu được sự im lặng trong phòng, Chu Hoàng Anh thở dài: “Thôi được rồi, tùy em.”
Lâm Ngọc Linh hừ lạnh. Vẫn không có ý định để ý đến anh. Anh thấy bà cố nội này vẫn chưa nguôi giận, lại phải mất thêm thời gian dỗ dành. Nhưng điện thoại di động của Chu Hoàng Anh đột nhiên đổ chuông.
Anh lấy điện thoại ra xem thử.
Chính là sẽ người trăm năm sẽ không chủ động cùng anh liên hệ, Lục Vương.
Anh nhấc máy: “N: “Tôi đang ở văn phòng của anh. Trước.
khi Tiêu Thành Đạt đi, anh ta để tôi mang cho anh một ổ USB. Đến đây lấy đi. Anh ta nói có chuyện muốn giao cho anh.”
Chu Hoàng Anh biết điều gì có trong ổ USB đó mà không cần đoán già đoán non.
Đó chẳng qua là những gì Lâm Ngọc Linh đã làm. Nhưng cũng khá xa so với kế hoạch huấn luyện của cô. Đồ vật mà Tiêu Thành Đạt mang đến thật đúng lúc.
Chu Hoàng Anh liếc nhìn Lâm Ngọc Linh, trả lời: “Tôi sẽ đến đó ngay”
Sau đó, điện thoại ngừng kết nối.
Tâm trạng Lâm Ngọc Linh có chút không vui. Cô vẫn còn đang giận mà Chu Hoàng Anh đã muốn rời đi rồi. Quên đi. Muốn đi thì cứ đi đi. Dù sao không có anh cũng không sao. Cô ngồi một lát rồi sẽ trở về huấn luyện quân nhân là được rồi.
Nhưng khi cô đang nghĩ vậy, người cô lại bị Chu Hoàng Anh ôm lấy.
“Sư phụ thứ hai của em đến rồi” Sau khi giải thích nhẹ nhàng, anh đưa cô đi mà không cho cô bất kỳ sự lựa chọn nào.