Ngâm chân không mất nhiều thời gian.
Đến tầm hai mươi phút, bà chủ liền tới nhắc nhở. Dù sao nếu ngân chân quá lâu cũng có thể không tốt cho thân thể.
Vào khoảng hai mươi năm phút, Lâm Ngọc Linh nhấc bàn chân của cô lên khỏi mặt nước. Cô dùng khăn lau cẩn thận, cúi xuống ngửi thử. Hừm… bàn chân thơm.
“Em ngửi chân lợn quen thuộc thế nào?”
Người đàn ông bên cạnh giọng điệu lạnh lùng.
“Vậy em để anh nếm thử cho biết nhé?”
Chu Hoàng Anh như bừng tỉnh, nói “Ồ” một tiếng. Trên khuôn mặt anh nở nụ cười có chút gian xảo: “Khi người thân của bà Chu rời đi, ông Chu nhất định sẽ nếm thử”
Người này.
Thật sự không có liêm sỉ nữa rồi.
Lâm Ngọc Linh không chú ý đến anh.
Khi hai người trở về nhà đã rất muộn. Cô cũng không quan tâm đến việc phát sóng trực tiếp nữa. Cô đang cảm thấy mệt muốn chết, bụng lại ấm áp. Loại tình huống này thích hợp nhất để ngủ. Chờ lát nữa bụng lại đau thì cô sẽ không ngủ nổi.
Vì vậy, cô đã bỏ lỡ tin tức của Du Nguyệt.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Ngọc Linh dậy sớm, mặc quần áo và thu dọn đồ đạc. Sau khi ăn sáng xong, cô đứng trước xe Chu Hoàng Anh với dáng vẻ rất dễ thương. Hôm qua anh đã nói không cho cô đến quân khu. Nếu hôm nay cô lười hoặc lề mề, có thể anh sẽ thật sự không cho cô đi cùng.
Để ngăn chặn điều này xảy ra, cô đã quyết định dậy sớm và chặn ở trước xe như thế này.
Khi Chu Hoàng Anh tỉnh lại thì thấy người bên cạnh đã biến mất. Anh ít nhiều cũng đoán được ý đồ của cô. Anh cũng không nói gì, tắm rửa thay quần áo ăn sáng xong liền đến chỗ đậu xe ở sân sau.
Cô vợ bé nhỏ của anh có vẻ hơi khó chịu với lũ muỗi. Cô cứ vung tay lên trời để tát lũ muỗi đó đi.
“Lên xe” Chu Hoàng Anh bấm một nút trên chìa khóa xe, chiếc xe phát ra tiếng bíp.
Mắt Lâm Ngọc Linh sáng lên, mở cửa bước vào xe.
Trên đường đi cô đều không ngừng cười, có vẻ như đang có tâm trạng tốt.
“Hôm nay em không được rời khỏi anh, nghe rõ chưa?”
“Vâng!”
“Một mét là nhiều nhất.”
“Được được!”
“Vi phạm thì phải chịu đòn”
“Em đâu có hỏi… A? Hả? Cái gì? Đánh đòn?” Mặt Lâm Ngọc Linh ngơ ngẩn.
Chu Hoàng Anh không hiện ra chút biểu cảm nào, nhìn bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Lâm Ngọc Linh thấy vậy liền ngượng ngùng cười, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Khi xe dừng ở quân khu thì đã đến trưa.
Biểu hiện của Lâm Ngọc Linh rất tốt, cũng gọi là ngoan ngoãn dễ thương. Nhưng vào một giờ chiều, Chu Hoàng Anh nhận được cuộc gọi, nói rằng cô có một việc nhỏ phải rời đội ngay lập tức.
Điều này không thể trách cô được. Cô đi ra ngoài đi dạo, thăm em trai, tán gẫu với mèo hoang, vân vân…
Chơi một lúc lâu, Lâm Ngọc Linh hơi mệt. Cô chỉ đơn giản là tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn mặt trời ló dạng rồi nghiêng mình về phía bên kia núi. Tuy có hơi nhàm chán nhưng cô lại nheo mắt thích thú..
“Chị ơi, uống nước không?” Lâm Ngọc Huy bước đến gần cô.
“Được rồi, em lấy nước này ở đâu?” Lâm Ngọc Linh nhận lấy nhưng không uống.
Cô cũng không ngốc.
Cả hai vừa mới gây chuyện với người khác, không rõ có ai trả thù không. Tất nhiên nên thận trọng hơn bình thường.
“Em lấy từ người cảnh vệ bên kia. Anh ta nói em cứ yên tâm. Em không biết sao phải lo lắng về chuyện gì. Uống nước khoáng cũng không thể yên tâm sao?” Lâm Ngọc.
Huy vừa mở nắp bình, vừa càu nhàu nói Lâm Ngọc Linh lúc này mới mở nắp chai, uống một ngụm: “Ở đây thực ra còn nguy hiểm hơn bên ngoài.”
“Hả?” Lâm Ngọc Huy không hiểu.
Lâm Ngọc Linh giải thích: “Chỗ này hỗn tạp. Cũng khó phân biệt ai tốt ai xấu. Hơn nữa mấy người này đứng dàn hàng còn dễ hơn mấy người bên ngoài.” Lâm Ngọc Linh giải thích.