Lục Vương có một thói quen tốt, không tìm ra được thì chỉ cần không nghĩ tới. Không cần biết là tên này yêu thật hay có vấn đề, chuyện gì cần làm cũng làm rồi. Anh ta cũng giúp Chu Hoàng Anh và những người khác để kiếm tra xem ai là người đứng sau chuyện này. Anh ta có thể tiếp tục đến xem học trò của mình.
Trên đường trở lại bệnh viện quân y.
Lục Vương liên lạc với một người bạn học y khoa. Khi Lục Vương và Tiêu Thành Đạt cùng học công nghệ sinh học, anh ta đã mời người bạn này tham gia cùng mình. Anh ta rất tin tưởng vào kỹ thuật của người này.
Đã đến bệnh viện.
Cũng không phải vội vàng gì, mà là có rất nhiều thời gian có thể nhìn thấy học trò.
Nhưng Lục Vương cảm thấy đặc biệt u sầu Cô bé đáng yêu lạc quan ấy, giờ mặt tái nhợt như tờ giấy, khắp người cảm những đường ống khác nhau. Bởi vì ở gần nên Lục Vương cũng nhìn thấy rất rõ vết thương trên cánh tay của cô. Vết thương này đến vết thương khác đều không hề nhẹ tay. Chúng như những ấn ký trên người cô.
Nhìn vậy thôi cũng đủ để người khác cảm thấy hốt hoảng.
“Này, Chu Hoàng Anh này cũng vậy. Có một hôm mà trông anh ta đã hốc hác hơn rất nhiều” Lục Vương ngồi bên Trần Tuấn Anh, buồn bực châm một điếu thuốc.
Các bệnh viện quân đội hoàn toàn không được phép hút thuốc. Nhưng ở những nơi khác nhau, họ vẫn có thể hút vài điếu nếu họ dựa vào lỗ thông hơi và có gạt tàn.
Trần Tuấn Anh thản nhiên ném lon bia qua: “Không phải chỉ tiều tụy như vậy. Tối hôm qua anh ta bước ra ngoài một lần để đi vệ sinh. Tôi thấy anh ta hơn nửa giờ không ra, sợ anh ta đã ngã gục nên vào tìm. Ai ngờ tôi thấy anh ta ngẩn người trước bồn rửa tay. “
“Ngẩn người?” Lục Vương chớp mắt.
“Chẳng khác gì đang choáng váng vậy.
Tôi nghi ngờ một ngày nào đó Lâm Ngọc Linh nói với anh ta một câu “Chu Hoàng Anh, chúng ta chia tay đi” thì anh ta sẽ đi tìm chết ngay” Trần Tuấn Anh khit mũi lạnh lùng, và lên trong đầu anh.
Thật ra ngẫm kỹ lại thì.. Nếu một ngày.
nào đó Hà Thanh Nhàn nói với anh ta rằng không muốn gặp anh ta nữa. Cô cũng sẽ không cùng chơi trò chơi với anh, làm bạn cũng không được, làm người yêu cũng đừng mơ tưởng. Cho dù gặp nhau cũng phải coi như không quen biết… Vậy thì Trần Tuấn Anh có thể cũng sẽ muốn chết.
Cho dù không chết, thì cũng đau đớn hơn cái chết.
Trần Tuấn Anh cáu kỉnh xoa xoa tóc: “Tôi nói với Thanh Nhàn hôm nay sẽ không ngày mai cũng không về. Cũng không biết cô ấy có bực bội không nữa. Tôi còn chưa dám nói với cô ấy về chuyện bạn thân của cô ấy đã bị thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh”
“Nhận án tử sớm thì sớm được siêu sinh” Về vấn đề này, Lục Vương tỏ ra hả hê.
Trần Tuấn Anh đảo mắt và không để ý đến Lục Vương nữa.
Két Khi cả hai đang trò chuyện, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Lục Vương và Trần Tuấn Anh đồng thời nhìn lại. Chu Hoàng Anh đứng ở cửa với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Anh ta trông vẫn rất cao li nh mắt lạnh lẽo nhìn quét qua mọi người.
Nhưng sự bần thần và cô đơn không thể che giấu trong hai con ngươi cũng rõ ràng như vậy.
“Này, anh định đi đâu vậy? Anh mau ăn chút gì đó rồi nghỉ một lát đi. Nếu như chị dâu tỉnh lại rồi muốn anh chăm sóc. Anh…”
“Chúng ta đã từng đánh nhau ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, cũng chỉ được uống nước suối. Bây giờ đang yên bình như vậy, cũng có người chuẩn bị đồ ăn. Còn phải nói nhiều sao?”
Chu Hoàng Anh hỏi không chút cảm xúc, như một cái tát vào mặt mọi người.
Bọn họ đều là những người đã từng bò qua ranh giới sinh tử, huống chỉ là cả đêm không ngủ. Dù có buồn ngủ một tuần cũng chỉ được nghỉ ngơi một hai tiếng mỗi ngày.
Thức đêm thật chẳng là chuyện gì to tát.
“Chu Hoàng Anh, cơ thể anh chịu được.
Nhưng anh phải nghĩ xem Lâm Ngọc Linh có muốn anh như thế này không? Anh đã biết điều kiện hiện tại tốt như vậy thì không mau tìm một cái giường mà đi ngủ đi, sau đó lại tiếp tục chăm nom cô ấy” Chỉ khi không làm việc dưới quyền của Chu Hoàng Anh, lá gan của Lục Vương mới lớn như vậy.
“Hiện tại tôi không cần, cũng ngủ không được.”
Những lời này là thật.
Nhìn thân thể cô đau đớn như vậy, làm sao anh có thể còn tâm trí ăn, ngủ, nghỉ, làm mọi việc như bình thường được?