“Vậy thì anh…”
“Môi cô ấy khô rồi, không có nước trong đó.”
“Được được… Để tôi đi lấy. Nếu anh không muốn ăn gì thì bảo Lục Vương đi l nước tăng lực mà uống.
Chu Hoàng Anh không nói, quay người đi trở lại phòng, ngồi bên cạnh Lâm Ngọc Linh.
Những người ngoài cửa có thể làm gì?
Chỉ biết thở dài.
Cuối cùng, Lục Vương đi vào truyền nước, tiện thể cho một số loại thuốc như vitamin dạng nén do chính mình điều chế vào trong nước hai người uống. Mùi vị không nhiều, chỉ giống như nước đun sôi thôi, nhiều nhất là hơi ngọt một chút.
Vì vậy Chu Hoàng Anh cũng không phát hiện, liền uống chỗ nước vào.
Cốc nước đó đầy đủ dinh dưỡng. Cho dù Chu Hoàng Anh có không ăn mấy ngày mấy đêm, một ly nước cũng có thể bù lại rất nhiều.
“Trần Tuấn Anh, tôi sẽ ở đây. Anh đi xem khu quân sự đang diễn ra chuyện gì. Nếu kế hoạch của Lâm Ngọc Linh xong rồi thì hấy sử dụng kế hoạch của Diệu Cầm. Xong rồi thì về nhà với vợ của anh đi. Lát nữa tôi sẽ gọi Vinh Thạch tới, chuyện ở đây anh cũng đừng quản nữa”
Lục Vương đi ra từ phòng bệnh, vỗ vai Trần Tuấn Anh.
Trần Tuấn Anh nói: “Làm phiền anh rš “Đừng khách sáo, dù sao đây cũng là vì học trò của tôi và Tiêu Thành Đạt.”
Trần Tuấn Anh mỉm cười và vỗ vai Lục Vương trước khi rời bệnh viện quân y.
Việc đầu tiên Trần Tuấn Anh làm khi trở lại khu quân sự là gọi cho Linh. Sau khi biết rằng đã xử lý xong những người khác và chỉ còn lại một Nông Kiệt, không biết vì sao anh ta lại thở dài nhẹ nhõm. Anh ta vừa định nói Linh có thể nghỉ ngơi thì có người đến đưa một xấp tự liệu.
Người đặt bom ở quảng trường Ngô.
Duyệt đã tìm được rồi.
“Lần này là nhờ Du Nguyệt” Linh nói, “Vậy bây giờ tôi cho người đi bắt nhé?
“Chà, nhớ giấu không cho Trịnh Thành Nam biết chuyện này. Nhất định phải nhớ kỹ, đều tiên phải khống chế được điều tra viên.
Anh có thể mang Hàn Chinh cũng đến đó để thực hiện nhiệm vụ. À, còn nữa, có thể nói cho Du Nguyệt biết một chút.”
“RõI”
“Trước khi thủ trưởng và chị dâu trở về, tôi và cậu cùng nhau duy trì quân khu trước.
Như vậy giảm bớt náo loạn một chút.”
“Đừng lo lắng, thủ trưởng từng nói rồi, làm nhiệm vụ thì thấy anh cũng như thấy anh ta”
Trần Tuấn Anh cười khúc khích, gãi đầu một cách ngượng ngùng. Chu Hoàng Anh vẫn còn lương tâm, biết tầm quan trọng của anh ta.
Chuyện của khu quân sự gần như đã xử lý xong, đã đến lúc phải về nhà.
Nhưng làm thế nào để đối phó với Hà Thanh Nhàn thì thực sự quá khó khăn.
Trần Tuấn Anh đứng ở cửa nhà hồi lâu mà không dám tra chìa khóa mở cửa, thật xấu hổ.
Lạch cạch.
Nhưng người bên trong đã mở cửa trước.
Hà Thanh Nhàn trong bộ đồ ngủ mang theo hai túi rác. Cô đội một chiếc mũ lông lớn và mặc chiếc áo choàng trên người. Bộ đồ ngủ của cô trông hơi trong suốt, có thể nhìn thoáng qua bộ nội y màu đen mà cô đang mặc.
Bầu không khí có chút khó xử.
“Thanh Nhàn…”
“Hóa ra anh vẫn biết đường về” Hà Thanh Nhàn lườm Trần Tuấn Anh một cái, bước ra ngoài vứt rác rồi bước vào trong nhà.
Trần Tuấn Anh không dám lơ là, vội vàng theo cô đi vào phòng: “Thanh Nhàn, anh thật sự có việc phải làm. Hôm qua anh cùng mấy người Chu Hoàng Anh ở cùng một chỗ. Nếu không tin Ồ” Hà Thanh Nhàn ngồi trở lại ghế sô pha, cầm đồ ăn nhẹ lên, “Đương nhiên là tôi biết. Khu quân sự của anh có việc bận”
Nhưng lòng cô vẫn không vui.
Trần Tuấn Anh biết một người bạn trai mà cả đêm không về nhà thì không đáng tin thế nào. Anh ta vội vàng chạy tới, nịnh nọt Hà Thanh Nhàn, vùi đầu vào vòng tay cô.
Nhân tiện… cọ cọ vào người cô một chút.
Hà Thanh Nhàn sững sờ một lúc, mặc dù tính cách của cô cũng phóng khoáng, bình thường cũng rất vô tư. Cô cũng không đặt nặng về vấn đề thân mật. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nói chuyện yêu đương kiểu này, cũng là lần đầu bị một người đàn ông động chạm gần đến vậy.
Lúc này, mặt của cô liền nóng lên.
Sau khoảng mười giây, Trần Tuấn Anh ngẩng lên: “Thanh Nhàn, em thật thơm.”