Phần mái nhọn, tông màu trắng, chạm khắc phù điêu tinh xảo trên cột đỡ ban công tầng 2, cửa đôi, màu trắng là chủ đạo của hầu hết các đồ trang trí.
Lâm Ngọc Linh nhìn vào trong qua lan can sắt.
Cô chỉ thấy kiểu kiến trúc châu Âu này trong các bộ phim truyền hình.
Không ngờ nhà của An Mạch lại trông như thế này.
“Cô là… cô Lâm Ngọc Linh?”
Khi cô ấy đang bàng hoàng, người bảo vệ nói.
Lâm Ngọc Linh lấy lại tỉnh thần: “Vâng, tôi là Lâm Ngọc Linh.”
“Anh ấy ra lệnh, nếu cô tới, tôi sẽ dẫn cô đi vào. Tôi là người giúp việc của anh ấy, tôi tên là Đức Anh.”
Cô gật đầu: “Cảm ơn”
“Không, tôi phải cảm ơn cô. Nếu không phải cậu mấy ngày nay cô chơi game với anh ấy, hiệu suất và doanh thu của công ty cũng không được tiến triển như vậy.” Người giúp việc Đức Anh thở dài.
“Thật chứ?”
Cô ấy đưa anh ấy đi chơi game, và hiệu suất của công ty được cải thiện?
Có sự liên quan ở đây sao?
Đường nét thanh tú trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi khó hiểu, lông mày cũng cau lại, người giúp việc Đức Anh thấy vậy trâm ngâm nói: “Nếu cô muốn nghe chuyện, tôi sẽ rất vui, nhưng… chúng ta vẫn nên đi nhanh. Tốt hơn là nên nhanh lên.”
“Không thành vấn đề, chỉ là một vết thương nhỏ, dù sao cũng phải đi bộ” Lâm Ngọc Linh cười đáp, thật ra cô cũng rất tò mò về cuộc sống của An Mạch.
Đức Anh sửng sốt, nụ cười càng đậm: “Quả nhiên, là anh hùng thời trẻ. Chà, chuyện này không được hay cho lắm. Anh ấy có thói quen rất thích tiêu tiền. Lúc nào cũng đầu tư.
rất nhiều tiền mà không cần ai trả lại. Trong những ngày này, anh ấy đang chơi trò chơi với cô, vì vậy có lẽ anh ấy không có thời gian để tung ra vì vậy anh ấy đã kết hợp với nhóm cố định của công ty, nó mang lại hiệu suất rất tốt”
“Thích tiêu tiền?”
Lâm Ngọc Linh gãi sau đầu, cử động cánh tay và kéo theo cánh tay vẫn còn viên đạn bên trong, lúc này đang đau đớn “Bỏ ra một số tiền để làm ăn lớn có được.
không?” Cô ngoan ngoãn bỏ cánh tay xuống và thề răng cô sẽ không bao giờ làm điều gì ngớ ngẩn như giơ tay trước khi đạn bắn ra Đức Anh nghe vậy lắc đầu: “Anh ấy thích tiêu tiền, không phải như cô nghĩ là kiểu hay mua túi cho các cô gái hay đưa nhau ra ngoài ăn…”
“Ừ, tôi không nói anh ta là một tay chơi”
“Ý tôi là tiền của anh ấy thực sự là một khoản lớn. Thu nhập ròng hàng năm của tập đoàn là gần 21 nghìn tỷ, vốn đã được coi là vào hàng bậc nhất ở Việt Nam. Tuy nhiên, chỉ tiêu hàng năm của anh ấy là khoảng 70 nghìn tỷ. Và số tiền này, về cơ bản anh ấy không làm nó quay lại.”
Ngọc Linh: “…An Mạch có ăn tiền không?
70 nghìn tỷ?”
Anh ấy có thể kiếm được nhiều tiền chỉ bằng cách mua một ngôi nhà ở thủ đô Tô-ki-ô, và sau đó mua và bán nó vào năm sau. Lâm Ngọc Linh nghĩ thầm, cô rất thích ăn thịt gà, ví dụ như ăn gà mỗi ngày, mỗi lần hai con, cô có thể ăn hai con đến nổ bụng cũng chỉ có 7 trăm nghìn. Cô ấy cũng chỉ ăn tới gần 3 tỷ một năm Vậy mà anh ấy lại chi đến 70 nghìn tỷ đồng?
Khẽ nấc lên tức thì khi nghĩ đến cảnh tượng khiếp sợ này, chỉ cần nghĩ đến thôi An Mạch đã làm như thế nào? Đầu tư? Nhưng nếu nó là một khoản đầu tư, nó không thể được hoàn lại, phải không? Cô thấy khó hiểu “Ở đây rồi” Lúc này, Đức Anh dừng lại trước một căn phòng giống như một nhạc viện, “Anh ấy đã đợi ngài ở bên dưới.”
“Được rồi, đã làm phiền anh nhiều.”
“Việc này là việc của tôi.”
Lâm Ngọc Linh bước vào phòng, nơi có rất nhiều giá sắt, chậu hoa trên đó trồng hoa quý, nhìn về phía xa còn có một mảnh hoa oải hương chuyên dùng làm giống. Mùi, và thỉnh thoảng có một vài con ong nhỏ bay xung quanh bên trong, Và ở trung tâm được bao quanh bởi các kệ này là một thang máy.
“Nó trong suốt?” Cô tò mò bước tới.
Tôi đang định giơ tay lên, sực nhớ ra cơn đau, cô cố kìm nén ngay lập tức, chuyển sang tay trái không bị thương rồi nhấn nút xuống.
May mà vết thương của cô ấy không nghiêm trọng lảm, nếu không vài bước thôi cũng đủ mất máu rồi.
Lâm Ngọc Linh phàn nàn về sự dồn nén cơn đau của mình trong lòng.