“Chính là anh”
Ba từ đơn giản nhưng làm thay đổi hoàn toàn số phận của Mạc Vinh Thành, và cũng thay đổi chính anh Thật may mắn, anh Thành cuối cùng đã tìm thấy cô.
Trong phòng khách, Lâm Ngọc Linh luôn cảm thấy tâm trạng Chu Hoàng Anh không ổn, cô đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh: “Anh sao vậy, anh Hoàng Anh?”
“Hả?” Anh nhìn nghiêng về phía cô.
Ánh mắt có chút phức tạp.
“Sao anh lại thất thần, ánh mắt anh thật kỳ quái” Cô lẩm bẩm, có chút thắc mắc.
“Chắc là, được ăn thịt nên anh không giống là anh nữa rồi”
Chu Hoàng Anh lắc đầu, xoa xoa đỉnh đầu, khóe miệng nở nụ cười.
Lâm Ngọc Linh là Lâm Ngọc Linh, và gia đình họ Mạc là gia đình họ Mạc, họ khác nhau.
Tuy nhiên, ngay cả Chu Hoàng Anh, người biết rõ sự thật này, vẫn không kiểm soát tốt cảm xúc của mình, anh ấy luôn bình tĩnh, và anh ấy luôn tỏ ra bình tĩnh trước những vấn đề quan trọng với cô.
Vài từ ngắn ngủi của Mạc Vinh Thành quay quanh trong đầu anh như một bộ phim đầy đủ.
“Có chuyện gì với anh vậy?” Lâm Ngọc Linh vươn tay giúp anh xoa lông mày.
“Đừng di chuyển.”, Anh nằm lấy tay cô.
Cô ấy cảm thấy khó hiểu trừng lớn hai má, trong lòng nghìn phần không muốn bỏ qua câu chuyện này, nhưng anh ấy còn không có ý muốn dỗ dành, ánh mắt nhìn cô vẫn rất xa lạ, lạ đến mức cô không nhịn được. Như thất vọng hay kỳ vọng, hay không.
hài lòng? Nhưng tất cả chúng đều không giống nhau lắm, dường như mọi cảm xúc đều có chút ít, thứ cảm xúc lẫn lộn.
“Có chuyện gì vậy?”
*, Người đàn ông lẳng lặng đặt thức ăn trong tay xuống, từ bên cạnh cô đi ra khỏi phòng khách.
“Anh đi đây” Anh ấy vẫn còn nói được câu chào.
Lâm Ngọc Linh đau đầu càng muốn bắt chuyện hỏi lại anh ấy, nhưng nghĩ đến biểu hiện của anh vừa rồi, cho dù cô có đuổi kịp để hỏi, e răng cũng không có câu trả lời nào đúng không? Nghĩ đến đây, cô thở dài, quên đi…
“Hãy để anh ấy bình tĩnh lại”
Không bao lâu sau, cánh cửa lại mở ra, Lâm Ngọc Linh ngước mắt lên nhìn Mạc Vinh Thành và Ngũ Tăng.
Không phải anh Hoàng Anh quay lại, cái đầu nhỏ của cô lại cúi xuống.
“Sao em không ăn?” Mạc Vinh Thành ngồi xuống bên cạnh cô, quan tâm nói Lâm Ngọc Linh vốn dĩ muốn hỏi rõ sự tình, lúc này nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh cũng không nói được gì, chỉ biết lắc đầu, trong lòng hiện lên một tia buồn bực.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Chu Hoàng Anh”
“Không có vấn đề gì xảy ra đâu, ăn đi”
“Anh thật dài dòng.” Cô cong môi.
“Dài dòng là tốt cho em.”
Biết cô là em gái ruột của mình, Mạc.
Vinh Thành tự nhiên nói nhiều hơn.
Lâm Ngọc Linh nghỉ ngờ nhìn Mạc Vinh Thành, vươn tay sờ nhẹ lên trán anh, nhanh chóng tụt lại: “Không sốt, Mạc Vinh Thành, nếu tôi nhớ không lầm, anh và Chu Hoàng Anh không có quan hệ gì tốt đẹp cả, và tôi là vợ… bạn gái anh ấy, làm gì mà anh lại quan tâm đến tôi?”
Mạc Vinh Thành cười thần bí, liếm môi với tâm trạng tốt, anh ta lấy cà phê và bánh mì từ Ngũ Tăng và bắt đầu ăn.
“Tôi và anh ấy thực sự là kẻ thù của nhau”
“Anh đang làm gì vậy?” Cô lẩm bẩm “Chúng ta ăn cùng nhau?”
“Anh đối với tôi tốt không thể giải thích được, Chu Hoàng Anh nhìn tôi một cách khó hiểu không thể giải thích được, không ngờ tối hôm qua tôi đã bỏ qua một thứ gì đó, tôi đã đi xuyên qua những chuyện gì mà tôi không biết được…” Lông mày hơi nhăn lại, cô ấy rất không vui.
Cô ấy ghét những thay đổi đột ngột như vậy.
Để bây giờ cô không biết phải đối mặt như thế nào.
Tại thời điểm này, Mạc Vinh Thành đưa tay ra đặt trước mặt cô một quả dâu tây lạnh, bên cạnh cô có vài chiếc bánh hạnh nhân màu hồng điểm xuyết, trông rất ngon.
Lâm Ngọc Linh nhấc dĩa lên và cắn một miếng, nuốt chửng chúng trong tiềm thức.
“Nó có vị rất ngon”
“Có một số việc, em không cần lo lắng”