Lâm Ngọc Linh khẽ hít hít mũi.
Mùi vị quen thuộc.
Cô không khỏi quay về phía ấm áp, hơi hé mí mắt, để cho mình thích ứng với ánh sáng từ bên ngoài. Những ngôi sao trong mắt cô từng chút hiện ra.
“Thầy giáo?”
Tại sao tôi lại ở chỗ này…” Nàng day day huyệt thái dương, đầu đau muốn nứt ra Tiêu Thành Đạt mấp máy môi, cũng không mở miệng giải thích, cô vừa mới tỉnh, anh ta không muốn tự mình nói sự thật tàn nhắn cho cô nghe.
Nhưng Lâm Ngọc Linh là hôn mê, không phải là mất trí nhớ.
Cô nhanh chóng nhớ lại tất những những chuyên từng xảy ra. đôi mắt vốn sáng rực lai ảm đạm, tính lặng lóe ra sự u ám, như là ngọn hải đăng soi sáng mặt biển, mang theo một chút lạnh lùng biếng nhác.
“Lâm Ngọc Linh” Tiêu Thành Đạt gọi cô.
“Thầy giáo anh biết không? Tôi vẫn cảm thấy tôi rất hạnh phúc, tuy rằng cha chết sớm, thế nhưng tôi đã từng dựa vào hai tay của mình, kéo mẹ về từ kề cận cái chết, thế nhưng vì sao người hại chết bà lại là tôi chứ?” Cô ngẩng đầu như là đang hỏi anh ta, cũng giống như đang tự hỏi mình: “Nếu như tôi không gặp phải Chu Hoàng Anh, mẹ sẽ chết sao?”
Ngực anh ta đau xót.
Không, cô không nên lớn lên Cô không nên trải qua những thứ này, biến thành dáng vẻ lạnh nhạt như bây giờ.
Tiêu Thành Đạt vô cùng hối hận đã kéo cô vào vòng xoáy này, càng hối hận bản thân lại bỏ cô một mình ở trong nước, biết rõ cô là học trò của anh ta sẽ đụng phải càng nhiều hơn thương tốn, cũng từng nghĩ tới, có lẽ Chu Hoàng Anh căn bản không thể bảo vệ cô.
Đến cuối cùng, vẫn là không bảo hộ cô thật tốt được.
“Thầy giáo”
“ừ”
“Anh sẽ không chết đúng hay không?”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy” Anh ta đặt tay lên bả vai cô, kéo cô vào trong ngực: “Đồng ý với tôi đừng suy nghĩ nhiều như vậy”
Thân thể Lâm Ngọc Linh có chút cứng ngắc, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra lắc đầu, cô quay đầu ánh mắt rơi ra ngoài cửa sổ, trong mắt cô như là cất giấu biển rộng gió êm sóng lặng, lạnh như băng, hiện lên cảm giác xa cách giống như lúc nào cũng sẽ lạnh nhạt mà lựa chọn rời đi Tiêu Thành Đạt đấy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi lên, sau đó đi đến bên giường.
Cô sửng sốt không hiểu hỏi: “Thầy giáo?”
“Tôi thế nào?”
“Hở?” Cô bối rối.
Cái này chắc chắn là cực kỳ đẹp trai” Lâm Ngọc Linh trả lời “Ừ, tôi so với phong cảnh thì thế nào?”
Cô ngơ ngẩn trong chốc lát Sau đó giống như hiểu cái gì, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ yếu ớt: “Thầy giáo, anh không cần đặc biệt như vậy, tôi biết tính cách của anh tương đối lạnh nhạt, không thích nói chuyện, không cần đặc biệt khuyên tôi”
“trước đây cô luôn gọi Thầy giáo của tôi” Anh †a nói.
“Trước đây… Bởi vì muốn làm nũng với anh”
“Tại sao bây giờ lại không được?”
Cô không biết.
Chẳng qua là cảm thấy trong lòng cực kỳ trống rỗng.
Cho dù nghĩ tới chuyện gì cũng không có sức lực được, cô không phong tỏa bản thân rơi vào trầm mặc, nhưng cô cũng không có cách nào cứ vậy bỏ qua, không thể cười vô ưu vô lo, đi lôi kéo †ay anh ta làm nũng.
Giống như đau đớn bất ngờ đâm vào lòng của của cô thành một cái động.
Rất nhỏ, rất nhỏ.
Lại trong lúc vô tình thay đổi tất cả.
“Cô như vậy tôi rất lo lắng” Tiêu Thành Đạt nhìn chắm chăm vào cô: “Lâm Ngọc Linh, còn có Tôi.
Còn có tôi.
Ba chữ dễ dàng phá vỡ lạnh lùng trên mặt cô.
Lâm Ngọc Linh lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng rủ xuống, nước mắt tuôn ra viên mắt: “Thầy giáo… Sau này tôi đã không có nhà”
“Đây là nhà của cô”
“Tôi cũng không thấy mẹ, đã lâu rồi bà không gặp tôi, chắc bà rất oán hận tôi, mẹ tôi bà ấy…”
Lâm Ngọc Linh còn muốn nói chút gì lại nghẹn ngào Rầm.
Đột nhiên có tiếng vang Lục Vương giữ cửa ở phía ngoài bị phá tan.
Anh ta thở hổn hển vọt vào trong phòng: “Mau theo tôi đi! Có, có kỳ tích, đi mau, không đi nữa là không còn kịp rồi!”
Trên mặt Lâm Ngọc Linh còn vương nước mắt không hiểu nhìn về phía anh ta.
“Tỉnh rồi! Bác gái tỉnh rồi!”