“Tất cả đế súng xuống, từng người còn ra thế thống gì? Đôi mắt người giúp việc quét một vòng lầu hai quát lớn, “Đây là thủ trưởng Chu Hoàng Anh, cho dù là tôi bị giết, tiên sinh cũng không có tư cách báo thù, huống chỉ các người? Lui rai”
Họng súng im hơi lặng tiếng rút đi rất nhiều, nhưng còn có người cực kỳ cố chấp không rút lui “Xin lỗi, tiên sinh Chu Hoàng Anh để ngài chê người rồi, cô Linh ở đâu tôi nghĩ cô Tạ còn rõ hơn so với chúng tôi không phải ư? Hơn nữa, tôi nghĩ cô Linh cũng không muốn gặp lại ngài, dù sao nếu như lúc đó không phải là bởi vì ngài bị kẻ thù mưu hại thì cô ấy cũng sẽ không gặp phải ngài, cho tới bây giờ như vậy” Người giúp việc nói xong, đôi mắt vẫn luôn híp lại vì cười đột nhiên mở ra ánh sáng lóe lên: “Hay là nên nói căn bản là ngài đây cố ý?
” Chu Hoàng Anh cau mày: “Tiêu Thành Đạt có ý gi?”
“Em gái của cậu Mạc chính là cô Linh, nếu như chuyện này để cô Linh biết được, hơn nữa cô ấy còn bị người ta đánh thuốc mê đưa đến trên giường ngài, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?”
“Ồ… Không ngờ Tiêu Thành Đạt cũng đê tiện như vậy” Anh không chút do dự lên đạn: “Giết ông rồi sống đi ra ngoài với tôi mà nói quá dễ dàng.”
Không khí trong nháy mắt đọng lại.
Tất cả mọi người đều căng thẳng thần kinh, rất sợ ông lớn này điên rồi sẽ thật muốn xuống tay với bọn họ.
Nhưng mà người giúp việc lại nở nụ cười.
“Ngài không sợ cô Linh đau lòng sao? Mẹ của cô ấy chưa rõ sống chết, thầy giáo của cô ấy đối đầu với người đàn ông mà cô ấy yêu, người em trai mà cô ấy luôn muốn bảo vệ lại không phải em trai ruột, năm đó sau khi nhà họ Mạc để lạc mất cô ấy thậm chí còn không thèm đi tìm, nếu như không phải Mạc Vinh Thành làm chủ nhà, hôm nay căn bản không ai nhớ đến một người như cô ấy, sự thật tàn nhẫn này ngài muốn cho cô ấy biết: không “Ông chán sống rồi!”
“Ngài có thể thử nhìn xem nếu như ngài không quan tâm cô Linh, hiện tại tôi đã chết, nhưng tôi nghĩ ngài cũng hiểu rất rõ, tiên sinh nhà chúng tôi không quan tâm cô ấy ít hơn ngài, nếu ngài không có năng lực bảo vệ tốt cô ấy thì mời trở về đi!”
Dứt lời, người giúp việc nhảm nghiền hai mắt.
Bày ra tư thế muốn chém muốn giết thì tùy, hào hiệp mà cứng rắn.
Hiếm khi lúc Chu Hoàng Anh cầm súng mà ngón tay lại run lên trong một giây, mặc dù chỉ là trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi, nhưng cũng đủ để thể hiện mới vừa rồi lời người giúp việc nói khơi dậy không ít gợn sóng ở trong lòng anh.
Anh thu súng lại: “Chuyển cáo cho tiên sinh các ngươi, tôi sẽ cho Lâm Ngọc Linh một câu trả lời thuyết phục”
“Đi thong thả”
Sau khi chiếc xe quân sự SUV màu xanh biếc rời đi.
Mấy người giúp việc lập tức vây quanh bên cạnh vị giúp việc kia “DA! Ông không sao chứ?”
“Không sao”
“DA cũng chỉ có lá gan của ông lớn nhất, có thể dưới cơn thịnh nộ Chu Hoàng Anh mà rời đi, cũng khó trách… Trong số chúng ta chỉ có ông nổi danh”
Người giúp việc được gọi là “DA”, rãi ngẩng đầu, ông ta mở to đôi mắt đang híp lại, một đôi con ngươi tản ra cảm giác rét lạnh, như từ đào ra trên người rắn độc vậy.
DA, Thiên sứ đen.
Ông ta nhất định không thấy được ánh mặt trời, lại là tồn tại có thể khắc chế ánh mặt trời “Tất cả đi xuống đi, trước khi tiên sinh về ai cũng đừng nhắc đến Chu Hoàng Anh nữa”
“Vâng!”
Sau khi người bên cạnh đều tản ra.
Ông ta một lần nữa híp mắt lại tựa lên vách tường, có chút thảnh thơi ngẩng đầu ngắm trăng trên trời.
Chu Hoàng Anh.
Hôm nay bị súng chữa vào, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại cho anh, kể cả những sỉ nhục anh cho tôi hôm nay tôi cũng sẽ trả lại hết.
Reng reng reng DA lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
“Làm không tệ” Điện thoại của Tiêu Thành Đạt.
“Tôi thật muốn trực tiếp giết anh ấy”
“Nhịn xuống tính tình của ông đi, tôi giữ ông bên người vì ông còn có chỗ dùng đến”
“Không phải là tôi có tác dụng mà là tôi hận, giống như cậu hận đất nước này vậy, tôi hận bọn họ giống như cậu, muốn để cho bọn họ trả cái giá thật lớn”
“DA, yên phận”
“Tiên sinh, tôi chưa làm gì, huống chỉ tôi một mực cam tâm tình nguyện làm quân cờ cho ngài.”