Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 689: Anh Cũng Không Có Cách Nào Sao




Tiêu Thành Đạt nhìn tin nhắn trên màn hình di động.
Một lúc lâu sau anh ta chỉ gõ một chữ “Ù” rồi phát đi.
Két.
“Đến rồi đến rồi”
Vào lúc điện thoại thông báo “Gửi đi thành công” trong nháy mắt Lục Vương cũng lên tiếng, anh ta xuống xe rồi đi vòng ra mở cửa sau xe: “Đi theo tôi”
Tiêu Thành Đạt cất điện thoại đi, nhìn người trong ngực: “Thân thể cô yếu, tôi ôm cô đi nhé?”
“Được” Cô nhẹ giọng trả lời.
“Một lúc nữa đi kiểm tra toàn thân.”
“Thầy giáo, tôi không có tâm tình nói cái này”
“Cô là học trò của tôi” Thái độ anh ta cứng rắn: “Dù cho trời sập xuống đã có tôi đố rồi”
Cảm giác không có ai có thể bảo vệ cô tốt như anh ta.
Cũng khó trách gần đây cô an nhàn.
Có một thầy giáo như thế.
Cô rất khó nhấc lên tâm tình chiến đấu hết mình mà đối xử với những thương tổn ở bên ngoài kia chứ?
Trong thoáng chốc.
Tiêu Thành Đạt ôm cô đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Một đám bác sĩ trưởng khoa vây quanh Lục Vương, không biết bọn họ đang nói với anh ta mà vẻ mặt của anh ta cực kỳ nghiêm túc mà lại quái dị, trong nháy mắt khi nhìn thấy Tiêu Thành Đạt cùng Lâm Ngọc Linh đến, anh ta rất lúng túng gãi đầu: ”… Các ngươi mau vào đi thôi”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Bọn họ nói, có lẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, tôi… tôi đã cố hết sức… Học trò nhỏ.” Vẻ mặt Lục Vương hổ thẹn: “Thế nhưng…”
“Không việc gì, tôi đã bi Sau khi Lâm Ngọc Linh lành lạnh trả lời thì bám vào vai Tiêu Thành Đạt, rời khỏi ngực anh ta “Tôi đi đổi trang phục vô khuẩn đi gặp mẹ, thầy giáo, không cần lo lắng, anh không cần đi theo tôi, tôi có mấy lời muốn nói riêng với mẹ”
Cô khập khiễng bước đi.
Tiêu Thành Đạt nhìn tim lại nhói đau.
Hản hỏi với giọng trầm thấp: “Chuyện gì xảy ra?”
“Chết đuối làm tăng nhanh tốc độ suy kiệt mỗi khí quan, có thể tỉnh lại đã là dựa vào ý thức cực mạnh chống đỡ, trên lý thuyết hẳn là bà ấy đã chết đuối mới đúng, giống như tài xế cùng bị như vậy đã tử vong..” Lục Vương nhẹ giọng giải thích rõ “Cậu cũng không có cách nào?”
“Từ quan điểm y học mà nói thì là không có cách nào cả, từ quan điểm huyền học mà nói là cũng không có biện pháp, nếu như chúng ta có thể về sớm vài ngày, tôi có thể dùng bí pháp sinh mệnh mượn mấy năm tuổi thọ… Nhưng bây giờ.
tất cả đều đã muội “Tuổi thọ của tôi cũng không thể mượn?”
“Đừng nói giỡn, cậu trời sinh là mệnh quân chủ, bà ấy muốn là dùng tuổi thọ của ngươi sợ rằng còn chết nhanh hơn.”
Lục Vương cười khổ.
Anh ta nhìn bóng lưng quật cường mà đơn bạc của Lâm Ngọc Linh cũng cực kỳ khó chịu.
Nhưng còn có cách nào đây?
Có một số việc không phải là bọn họ có thể quyết định.
“… Lỗi tại tôi” Tiêu Thành Đạt nhìn Lâm Ngọc Linh đã thay xong đồ đi tới bên người bà Kiều qua cửa số thủy tinh: “Không nên để cô ấy một mình”
“Nếu như lúc đó tôi tính một quẻ thì tốt rồi”
“Không thể, thân thế của cậu cái giá của một quẻ chính là mười năm, thậm chí có thể nhiều hơn”
“Ôi, trước đây tôi cho rằng những thứ này đều là gạt người, mãi cho đến hai năm qua tôi không dùng mỹ phẩm dưỡng da thì trên mặt lập tức có nếp nhăn, mà của cậu giống hệt như tôi tính toán năm sáu năm trước, mới phải tin tưởng..” Lục Vương thở dài rồi lại cười rộ lên: “Nhưng nếu vì cô ấy mà bớt đi mười năm, tôi cũng không ngại”
Nếu như có thể dùng mười năm đổi cho cô ấy cả đời vô ưu vô lo, anh ta cũng không ngại Tiêu Thành Đạt nhìn Lâm Ngọc Linh vừa đến bên cạnh mẹ bắt đầu rơi lệ, lòng như dao cắt.
Anh ta muốn vọt vào lau sạch nước mắt cho cô rồi đưa cô rời khỏi thành phố này.
“Lâm Ngọc Linh…”
Trong lòng anh ta lo lắng.
Bên trong gian phòng.
Lâm Ngọc Linh nằm thật chặt tay mẹ mình: “Mẹ”
ôi, bé ngoan” Cả người bà Kiều căm đầy cái dây dợ năm tay cô: “Mẹ biết con và Ngọc Huy không cần mẹ lo lắng nữa, mẹ rất thỏa mãn, không cần quá khổ sở”
“Vi sao, me, nqười không cần làm như vây mà” Nước mắt của cô từng giọt từng giọt chảy “Mẹ vì con đúng không?”
Bé ngoan… Lúc mẹ còn trẻ, đã làm nhiều chuyện sai lầm”
Bây giờ coi như là trả nợ thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.