Tiêu Thành Đạt không nhìn cô cũng rất trầm mặc.
Không biết vì sao.
Lâm Ngọc Linh có một loại ảo giác.
Anh ta rất giống với cô.
Thậm chí, cô có thể xác định hôm nay cô thấy cảm giác của anh ta, đúng là cảm giác lúc anh vừa mới nhìn cô… trong lòng thật không dễ chịu, không biết nên khuyên thế nào, thế nhưng cô không hi vọng anh ta âm u nữa.
“Thầy giáo” Cô giòn giã gọi anh ta.
Cuối cùng người đàn ông cũng quay đầu nhìn cô một cái.
“Hiện tại tôi không có tâm tình đi dỗ cô” Cô chớp chớp mắt, lông mi thật dài chớp chớp, “Chờ… Sau này, tôi mang cô đi ra ngoài một chuyến”
Chờ sau lễ tang sao?
Lâm Ngọc Linh lại rùng mình một cái, nhưng lần này cô lại cười gật đầu với anh ta một cái “Được”
Cô không thể để thầy giáo luôn lo lắng khổ sở cho mình được.
Cũng không biết làm sao cô lại ngủ.
Có thế là do gió mát thối làm mắt nặng tru Lâm Ngọc Linh mơ mơ màng màng dựa vào lưng sô pha mà ngủ Tiêu Thành Đạt ở bên giúp cô ngủ cũng không có cảm giác buồn ngủ, anh ta ngắm tư thế cô ngủ một lúc lâu, mới nhắm mắt, ngay sau đó giống như nhớ ra gì đó, đứng dậy lấy một cái chăn đắp lên cho cô.
Vù vũ vù Chỉ có tiếng điều hòa không khí lắng lặng vang vọng cả phòng.
Ngày hôm sau Mạc Vinh Thành cùng Minh Trí ngồi ngồi ghế sau, sắc mặt không tốt lắm Lục Vương ngồi ở ghi “Reng reng..
“Vũ Minh Hoàng, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn nhận điện thoại của cậu, đừng làm thuyết khách cho Chu Hoàng Anh, lão tư đang trên đường đi quân khu” Anh ta nhận điện thoại lập tức gào thét một hồi rồi trực tiếp cúp máy.
Qua khoảng sáu bảy phút, lại có điện thoại gọi tới.
Sắc mặt Lục Vương cực kỳ kém trực tiếp tắt máy: “Thật là dai!”
“Còn bao lâu đến?”
“Nhanh thôi, tăm mười phút” Lục Vương như là cái thùng thuốc nổ nói cực kỳ hung hăng Còn may người đang đối mặt với anh ta là Mạc Vinh Thành cùng Minh Trí, tính tình cũng coi như ôn hòa, không đến mức chủ động đi động vào thùng thuốc nổ là anh ta.
Nhưng khi đến quân khu thì không giống vậy nữa.
Lục Vương như là sếp lớn chỉ đích danh muốn gặp Chu Hoàng Anh cùng ông Chu, tất nhiên binh sĩ ở đây không phục, kết quả của không phục chính là… Bị Lục Vương đánh từng người một, mà bởi vì phía sau anh ta có Mạc Vinh Thành đứng nên binh sĩ chỉ dám hô vật lộn ngoài miệng, lại không ai dám làm anh ta bị thương Cuối cùng vẫn là Vũ Hồng Hoàng đi ra “Đừng làm ầmï, thủ trưởng mời mấy người đi ” Cô ta rất dễ dàng chế phục Lục Vương: “Ở quân khu, người có thể đánh bại anh cũng nhiều đó, nếu như phát giận xong thì theo tôi đi vào đi.”
“Con mẹ nó cô là cái thứ gì?” Lục Vương quay người muốn bắt cô ta.
‘Vũ Hồng Hoàng mặt không đổi sắc vung tay, nghiêng người, đá lên lưng Lục Vương: “Tôi là Vũ Hồng Hoàng, anh không sợ chết, nếu không chúng ta thử xem?”
“Cô mang theo súng, không thích hợp đánh nhau, dẫn chúng tôi vào đi thôi” Mạc Vinh Thành tiến lên tách hai người đang đánh nhau ra.
“Thủ trưởng nói nếu như anh ta còn chưa phát tiết hết giận thì cũng không cần đưa anh ta đi vào, hiện tại, tiếp tục đánh hay là theo tôi đi vào?” Vũ Hồng Hoàng không nhìn Mạc Vinh Thành mà thiết diện vô tư như một người máy.
Lục Vương mím môi.
Khi nghe cái tên Vũ Hồng Hoàng này, hẳn lập tức sợ hãi.
Theo lý thuyết, anh là là một người học y tất nhiên không phải đối thủ của người là quân nhân.
Dựa vào tá cốt thuật có thể thẳng cũng rất không dễ dàng, trước đó Tiêu Thành Đạt cũng đã nói, quân khu 3 là tấm sắt cứng không thể đụng vào… Chu Hoàng Anh, Trần Tuấn Anh, Vũ Hồng Hoàng. Chu Hoàng Anh là người ở cấp bậc chiến thần, chưa đợi anh ta dùng tá cốt thuật chỉ e bản thân cũng đã ngã xuống rồi.
Trần Tuấn Anh đã được Tiêu Thành Đạt huấn luyện, người bình thường rất khó chống nổi sức mạnh của anh ta.
‘Vê phần Vũ Hồng Hoàng, Cũng là cô gái làm cho Tiêu Thành Đạt hiếm có mà liếc nhìn nhiều thêm một cái.
Tốc độ nhanh lực đạo lớn, hơn nữa dường như cô ta là luyện võ cố trong võ thuật Việt Nam, tính phối hợp vô cùng tốt.
“Không hổ là người được Tiêu Thành Đạt khen, đi, tôi đi vào với cô.” Lục Vương hừ lạnh một tiếng không đọ sức với cô ta nữa.