Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 721: Lâm Ngọc Linh, sự kiên nhẫn của tôi có hạn




Cho đến khi đầu va vào lồng ngực như bức tường đồng vách sắt, Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu lên.
Đôi mắt vô cảm như muốn nuốt chửng ánh mắt hờ hững của cô, lưu lại trên khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Giây tiếp theo, căm cô bị nâng lên một cách thô bạo, “Nói dối tôi?”
“..Chu Hoàng Anh” Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ như thế này khi gặp lại anh.
“Em tình nguyện dùng những lời nói dối để phản bội tôi, cũng không nguyện ý nói cho tôi biết đầu đuôi câu chuyện, để cho tôi giúp em giải quyết hết tất cả mọi việc. Lâm Ngọc Linh, ở trong lòng em, tôi rốt cuộc là cái gì? Một vật phẩm giao.
dịch? Một phế vật bất cứ lúc nào cũng có thể dùng ly hôn để uy hiếp?” Môi anh cong lên, khinh thường cùng lãnh đạm.
Giọng của anh, so với mưa lạnh còn xuyên thấu lòng người Lâm Ngọc Linh trầm mặc nhìn xuống: “Tôi không có tâm trạng nói với anh chuyện này.”
“Ha, em làm gì có tâm tình để nói. Tìm Tiêu Thành Đạt? Xem ra em thay đổi không phải vì Chung Thành, mà là anh ta” Đáy mắt anh là một màu đen vỡ vụn.
“Tôi với anh đã ly hôn”
Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu lên, năm chặt tay hét vào mặt anh: “Thích ai cũng không quan trọng! Nếu không phải gặp anh, ít nhất mẹ tôi sẽ không chết. Tôi tình nguyện cái gì cũng không muốn, đổi lại chỉ cần người nhà được bình an.”
Chu Hoàng Anh con ngươi nheo lại, tầm mắt càng ngày càng lạnh, mơ hồ có chút tức giận, “Em đang trách tôi “Tôi không nên trách anh sao? Tôi thừa nhận rằng tôi rất biết ơn anh. Nếu không gặp được anh, có lẽ tôi thực sự sẽ không thể sống sót sau thời gian dài điều trị. Nhưng vào thời điểm đó, nếu tôi biết rằng sẽ có một ngày như vậy, tình nguyện làm mấy ngày công, cũng phải trả anh số tiền đó.
Cho dù là phải bán thân cũng phải trả anh tiền, sau đó không liên quan gì đến anh nữa”
Lâm Ngọc Linh biết, cô đã sai khi trút toàn bộ sự tức giận của mình lên người Chu Hoàng Anh.
Nhưng mà, cô có thể làm gì khác?
Mẹ cô đã chết, cô căm ghét Tạ Miên ~ người đã gây ra tất cả những điều này, căm ghét ghét chính bản thân mình đã từng yếu đuối và bất tài.
Càng hận hơn nếu như không gặp Chu Hoàng Anh, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Bán thân… không liên quan gì nữa” Người đàn ông bị chọc tức nhẹ cười ra tiếng, anh than nhỏ một tiếng, ngón tay thon dài siết chặt, “Lâm Ngọc Linh, sự kiên nhân của tôi có hạn”
“Anh cho là tôi đang cùng anh nói đùa sao?”
Cô giơ tay, chỉ thẳng vào mặt anh, “Tôi hận Tạ Miên, cũng hận anh, nếu so với hận cô ta, chính là càng hận anh hơn.”
Cô dùng lời nói, đâm thẳng vào tim anh, khiến anh tổn thương.
Đã từng có nhiều lệ thuộc vào anh bao nhiêu thì hận thù lúc này lại mãnh liệt bấy nhiêu. Lâm Ngọc Linh nổi điên đẩy người đàn ông trước mặt ra, mưa to trút xuống làm cô ướt đấm. Quần áo.
rộng rãi rũ xuống, lộ ra xương quai xanh thanh mảnh, đã có những dấu hôn mờ nhạt cùng rất nhiều vết thương.
Cô cởi áo khoác của mình ra, để lộ bờ vai gầy, “Đau khổ mà tôi phải chịu đựng với anh là chưa đủ sao? Nhưng mà, chỉ cần ảnh hưởng đến tôi là đủ. Là tôi ngụ, tôi thích anh, muốn cùng anh ở chung một chỗ, tại sao ngay cả người nhà của tôi cũng không buông tha?”
“Tôi thừa nhận… có anh bảo vệ mẹ cùng Ngọc Huy tôi thật rất an tâm, cũng thật cảm ơn anh.
Nhưng tại sao… tại sao phải đem hết thảy tất cả các thứ này hủy diệt?”
Chu Hoàng Anh nhìn người phụ nữ của mình thương tâm muốn chết, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, Anh muốn nói với cô. Anh không có. Ngược lại anh càng muốn bảo vệ người nhà của cô, mới thay thế canh phòng, những người muốn tránh mặt Trịnh Thành Nam, chưa bao giờ nghĩ rằng Tạ Miên lại lợi dụng.
“Chu Hoàng Anh chúng ta đã ly hôn rồi, anh ký tên, tôi cũng ký tên. Bất kể là nguyên nhân gì và cho dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai, chúng ta cũng đừng nên dây dưa nữa.”
Lâm Ngọc Linh tỉnh táo lại, rất bình tĩnh nhìn anh “Bây giờ, tôi đi tìm sư phụ của tôi Cô dứt lời, từ bên người anh lao qua. Ngay tại lúc Lâm Ngọc Linh muốn rời đi trong nháy mắt đó, Chu Hoàng Anh đột nhiên đưa tay ra nằm chặt cổ tay cô, “Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này”
“Anh dĩ nhiên sẽ không nghĩ tới, sau khi anh thay đổi người mẹ tôi càng trở lên nguy hiểm hơn.
Anh cũng sẽ không nghĩ tới tôi đã buồn như vậy rồi, nhưng khi nhìn thấy tất cả những báo cáo về anh, tôi vẫn lo lắng không biết anh có bị ảnh hưởng gì không… nhưng kết quả thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.