Một giờ sau, Lâm Ngọc Linh kiểm tra ba lần bảy lượt, cuối cùng buông ipad trong tay xuống, đi tới trước mặt Tiêu Thành Đạt.
“Tôi được rồi”
“Chắc chắn?” Tiêu Thành Đạt lật đồng hồ đeo †ay nhìn, vừa vặn đúng một giờ.
Đây rốt cuộc là vì không có nhiều thời gian, hay là thật có lòng tin? Anh ta nhíu mày lại, với hiểu biết của anh ta về cô, giờ chắc chắn là không đủ. Hay là chỉ góp nhặt mà nhớ những phần linh kiện dụng cụ quan trọng. đến lừa anh ta?
Tiêu Thành Đạt buông ipad xuống, nói ra một con số không mấy khi dùng đến.
Lâm Ngọc Linh trầm ngâm chốc lát, trả lời chính xác.
“Không sai” Anh ta trên mặt không gợn sóng lại nói ra một số khác.
Lâm Ngọc Linh cũng đáp đúng liên tục bảy cái Lúc này, trên trán cô đã bắt đầu toát ra mồ hôi mịn Tiêu Thành Đạt trong lòng thương xót cho cô, muốn cho cô nghỉ ngơi một lúc, nhưng trong nháy mắt lại dẫn lòng xuống: “Còn ba cái”
Cô cũng đáp đúng.
Mười cái ngẫu nhiên, hoàn toàn chính xác.
“Đảo lại, mười cái từ dưới lên”
Lâm Ngọc Linh không có nửa câu oán hận, sau khi đọc xong, nhìn anh ta mặt đầy u oán: “Bây giờ qua hay chưa? Qua rồi thì tôi có thể thấy muốn khóc rồi?”
“… Hoan nghênh trở lại” Anh ta giang hai cánh tay.
Trở lại?
Cô ngẩn người.
Sau đó nghĩ đến mất mát hai ngày trước của mình, trong nháy mắt biết ý của Tiêu Thành Đạt, cô cười nhào vào trong ngực anh ta, dùng sức đập một cái vào vai của anh ta: “Sư phụ, vì ông lão là anh, tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt!”
“Tôi già sao?” Anh ta bật cười.
“Dù sao thì, cứ cho là anh còn trẻ, anh cũng là một ông cụ non.” Cô không nói lý, hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ tôi cũng đã học thuộc những cái này rồi. Anh có thể dạy tôi lập trình máy tính được chưa? Mặc dù tôi rất ngốc, nhưng tôi tình nguyện học!”
“Được.”
Anh ta buông cô ra, rũ tay xuống, rất tự nhiên dẫn cô đến trước máy vi tính.
Lâm Ngọc Linh ngồi ở chỗ ngồi lúc trước của Tiêu Thành Đạt, rất tò mò xem chừng khắp nơi, Tiêu Thành Đạt đứng ở sau lưng cô, cánh tay dài lướt qua vai cô, ngón tay rơi vào trên mu bàn tay cô, đặt lên bàn phím và con chuột quen thuộc.
Từng mùi vị giống như gió biển, xông vào trong lỗ mũi Cô không kiềm được hít sâu một hơi Khóe miệng hơi cong lên.
Mùi trên người sư phụ, có một loại cảm giác gia đình, rất đặc biệt, rất quen thuộc.
Đảo mắt, Đã mười một giờ rưỡi đêm.
Lục Vương trên lâu, ôm máy vi tính xách tay trăm nhàm chán chơi trò chơi: ‘DK, đi đưa bữa ăn khuya”
“Bọn họ thật không tính ra?” DK kinh ngạc.
“Anh nói xem?”
“Tôi… Còn tưởng rằng bọn họ sẽ nghỉ ngơi một chút.”
“Lúc anh vào xem, bầu không khí như thế nào? Lâm Ngọc Linh có khóc chảy nước mắt nước mũi hay không?”
“Ngược lại không hề có đâu. Hai người rất ăn ý thân mật, nhưng lại không giống kiểu tình nhân ngọt ngào mà rất nghiêm túc. Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy anh Tiêu Thành Đạt nghiêm túc như vậy” DK gãi gãi sau gáy mở miệng nói.
Tình nhân Lục Vương chỉ bắt được hai chữ này.
“Anh nói, hai người bọn họ có xứng đôi không?”
“Cái này.. Tôi cảm thấy trên cái thế giới này, không người nào có thể xứng với anh ấy” DK một mực cung kính trả lời: “Nhưng nếu như phải nói, thì cô bé như cô Ngọc Linh quả thực không hợp với anh Tiêu Thành Đạt”
Không xứng đôi sao? Nhưng anh ta lại thấy họ rất xứng đôi?
Lục Vương nhịp nhịp hai chân, lười biếng ngã vào ghế salon: “Lúc đi đưa bữa khuya, anh quan sát chút biểu tình của cậu nhà anh, anh sẽ biết ý của tôi là gì”
DK nghỉ ngờ, có điều không dám phản bác.
Sau khi đi đến nhà bếp lấy bữa khuya, xuống Tầng hầm.
Mới vừa mở cửa ra.
Liền nghe thấy bên trong hai người dường như là đang cãi vã. Anh ta không kiềm được bước nhanh hơn.
“Tôi nói rất nhiều lần. Phương pháp của cô tốt, nhưng không thể không hợp logic như vậy được” Tiêu Thành Đạt rất ít khi thực sự tức giận.
Giọng nói anh ta đè rất thấp, giống như là đang tận lực khống chế cơn tức giận vậy.
Lâm Ngọc Linh quay đầu chỗ khác: “Anh thật ngoan cố.
“Đây là thông thường, Lâm Ngọc Linh.” Anh ta thật sự là không có biện pháp nào đối với cô.
“Tại sao không thử một lần trước?”