“Đối với Trịnh Thành Nam, anh biết được bao nhiêu” Chu Hoàng Anh đi thẳng vào vấn đề.
Lý Tuấn lấy từ trong túi ra một cái thẻ USB, kính cẩn đưa lên: “Tôi đợi anh hỏi cái vấn đề này rất lâu rồi, tôi luôn chú ý đến anh ta. Đây là tài liệu tôi thu thập được. Có điều, tôi thật là tò mò, làm sao anh lại biết được tôi? Nếu anh đã biết tôi, vậy sĩ quan Trịnh, anh ta…”
“Được rồi, anh đừng hỏi nhiều, tiếp tục làm chuyện của mình là được-” Trần Tuấn Anh vội vàng ngừng Lý Tuấn, nháy nháy mắt hướng về phía anh ta.
Lý Tuấn tuy không hiểu hàm nghĩa sâu trong đó, nhưng vẫn nghe lời, rời đi.
Trần Tuấn Anh thở phào nhẹ nhõm.
Chu Hoàng Anh biết Lý Tuấn, đó hoàn toàn cũng là bởi vì “Máu nhện độc cắn”, của Lâm Ngọc Linh. Lúc trước cùng cô ấy cải tạo trở ra anh mới phát hiện ra động thái và tài liệu cá nhân của Lý Tuấn, vì vậy mới mở lời dò xét, không nghĩ tới mới hỏi thử đã thành công.
Ở nơi này mở miệng hỏi tại sao… Cơ bản cũng giống như tự tìm đường chết vậy.
Trần Tuấn Anh sờ mũi một cái: “Vậy, đại ca, anh ổn chứ?”
“Cho Trịnh Thành Nam chút ít tin tức. Để †a làm một ít nhiệm vụ rồi điều đến bộ hậu cãi Chu Hoàng Anh không đế ý đến lời thăm hỏi của anh ta, lạnh nhạt ra lệnh.
“Rõ” Trần Thịnh đáp ứng. Sau đó do dự một chút, hỏi nhỏ: “Xin hỏi, Thủ trưởng, cô Lâm Ngọc Linh không rút về quân khu sao?”
Xong rồi Xong rồi xong rồi.
Vào lúc này nhắc đến Lâm Ngọc Linh.
Lá gan của Trần Thịnh này thật là lớn.
Chu Hoàng Anh đang đi tới trước cửa bỗng đứng sững lại, nhìn tay đang đặt lên chốt cửa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt vào trên người anh.
Khiến cho bóng của hẳn kéo dài ra thêm, có mấy phần tịch mịch. Qua rất lâu sau, cho đến lúc chim ngoài cửa sổ kêu “chiêm chiếp” bay đi, anh mới nâng tầm mắt lên.
Nhìn về phía Trần Thịnh.
“Cô ấy sẽ trở lại”
“Có thật không? Lúc nào?” Mắt Trần Thịnh sáng lên, anh ta rất mong đợi cùng cô ấy PIK một lần nữa.
“Sắp”
Chu Hoàng Anh dứt lời rời đi Trần Tuấn Anh nhìn bóng lưng anh rời đi, thần sắc thận trọng khác thường.
Gia lãnh đạm như vậy nói ra hai câu “trở lại” cùng “sắp”, chắc hẳn vết thương lòng kia… Đã sâu đến mức thành quen, đã bắt đầu hờ hững rồi. Nếu không, với tính khí của anh, sẽ không lạnh nhạt trả lời câu hỏi này như không kiểu vậy.
Bên trong phòng làm việc.
Chu Hoàng Anh một mình đứng ở trước cửa sổ sát đ; Nhìn về một phương hướng, tay siết chặt ly, rời đi khỏi phòng họp, anh cuối cùng cũng không còn phải kiên cường chống đỡ cảm giác khó chịu trong lòng nữa, biểu tình lại thêm một chút thê lương. Sắc mặt cũng lộ vẻ tái nhợt, môi một chút huyết sắc cũng không có, nhìn có mấy phần kinh người.
Cốc, cốc, cốc – “Vào đi” Thanh âm anh khàn khàn.
Cửa mở ra.
Quân y mặc áo khoác dài màu trắng bên ngoài quân trang, xách cặp đi tới trước mặt Chu Hoàng Anh: “Thủ trưởng”
“Ừ” Sau khi đáp lời, anh đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, nhắm mắt lại Bác sĩ Ân cảm nhận luật động mạch đập trên cổ tay trái của anh. Sau liền nhíu mày lại, chuyển sang bắt mạch bên cổ tay phải của anh. Một hai lần qua lại, ông ta thu tay về, vẻ mặt có chút phức Tạp.
Chu Hoàng Anh mở mắt ra: “Như thế nào?”
“Thủ trưởng, dạ dày ngài gần đây càng ngày càng không ổn. Mấy năm trước dạ dày của ngài đã bị tổn thương, vất vả lắm mới ổn. Bây giờ phải chú ý không để tái phát nữa. Rượu này, ngài không thể uống”
Anh nhắm mắt không nói một lời Bác sĩ thở dài: “Tôi ở trong quân y nhiều năm như vậy. Trước sau cũng đã chăm lo tới bốn vị thủ trưởng bao gồm ba ngài cùng chú ngài. Bệnh dạ dày của bọn họ đều một tay tôi xử lí êm đẹp. Ngài đó, có thể để ý chút không? Cứ coi như là vì danh tiếng đáng thương của tôi đi.”
“Đi xuống đi” Người đàn ông thở dài.
Tại sao anh lại thường muốn say rượu?
Chẳng qua là có rượu cồn kích thích anh, mới có thể chế trụ ý niệm phải đi gặp cô ấy trong đầu anh mà thôi.
“Còn có một việc, vết thương trên người ngài, có một chỗ nhiễm trùng tái phát liên tục, tôi nghỉ có khả năng trúng độc gì rồi” Bác sĩ thu dọn đồ đạc xong, dặn dò: “Một tuần lễ sắp tới, nếu có tái phát, ngài nhớ đến tìm tôi”