Lâm Ngọc Linh ấn thang xuống tầng.
Ôm túi xách nhỏ của mình về phong Cô biết, Tiêu Thành Đạt là lo lắng cho mình, nhưng lo lắng như này… Khiến cho cô có chút không hiểu rõ được. Sư phụ dường như rất để ý chuyện của cô và Chu Hoàng Anh. Lâm Ngọc.
Linh suy nghĩ phiền não căn môi Cộc cộc cộc.
Ngay tại lúc này cửa phòng vang tiếng gõ.
“Ai đó?”
“Là tôi”
Tiêu Thành Đạt?
Lâm Ngọc Linh vừa nghe đến giọng của anh ta, tim cũng nhảy vọt đến cổ họng: “Sư, sư phụ anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Mở cửa?
Cô chậm chạp xuống giường, đi tới trước mở cửa ra Tiêu Thành Đạt mặt không cảm giác đứng ở cửa, trong tay bưng một chén canh gừng. Anh ta thấy quần áo cô mặc của có chút mỏng manh, liền quay đầu không nhìn đến. Lâm Ngọc Linh nhận lấy canh gừng trong tay anh ta rồi chạy trở về trong phòng, nhặt mền trên ghế sa lon khoác vào.
Lúc sau không nghe thấy giọng cô, Tiêu Thành Đạt quay đầu, thấy cô phủ thêm mền, dứt khoát cất bước đi vào bên trong phòng.
Lâm Ngọc Linh ôm gối nhỏ ngồi ở trên ghế sa lon, uống canh gừng. Bộ dạng đó khiến Tiêu Thành Đạt nghĩ tới mấy con mèo lúc uống sữa, lười biếng ưu nhã, mang mị lực chọc cho người khác ngứa ngáy tâm can. Anh ta híp mắt một cái “Chu Hoàng Anh bị bệnh?”
“Ừ; Cô gật đầu: “Nhìn như lên cơn sốt cao lắm.
“Hai ngày sau anh ta có nhiệm vụ tuần tra ở bên ngoài, ở vùng giáp ranh giới với Myanmar”
Ngón tay Lâm Ngọc Linh cứng đờ: “Cái gì?”
“Phía trên chỉ thị đích danh phái anh ta đi, mà anh ta dẫn theo Trịnh Thành Nam”
Chu Hoàng Anh hoàn toàn không nhắc tới chuyện này với cô.
Nếu như anh nói với cô chuyện này… Cô, nói không chừng sẽ lưu lại, chờ bệnh của anh khỏi hoàn toàn rồi mới rời đi. Lâm Ngọc Linh mải suy nghĩ tay năm chén canh cũng căng thẳng: “Sư phụ, tại sao anh lại nói tôi nghe chuyện này?”
“Nếu như lo lắng cho anh ta thì quay về tìm anh ta đi. Người cô nên hận chắc cũng là Tạ Miên”“
„ Cô dĩ nhiên biết mình đối với Chu Hoàng Anh chẳng qua là giận cá chém thớt mà thôi.
Nhưng.
Khiến cho cô thật sự rời xa anh ta, có lẽ là đêm mưa ngày đó, anh khiến cô cảm thấy bị áp bức đến hít thở không thông? Cô cực sợ anh ta như vậy, lại quá mức tham luyến những thời khắc khác của anh ta, cho nên rốt cuộc là tiếp cận hay là rời đi, thực sự cô cũng không rõ.
Lâm Ngọc Linh cười khổ nói: “Sư phụ, tôi “Những ngày qua” Tiêu Thành Đạt cất ngang lời cô: “Cô luôn rất buồn, mang theo ưu tư. Nhưng hôm nay không giống vậy”
Cô sửng sốt một chút.
Không giống nhau sao?
“Xem ra ngay cả chính cô cũng không phát giác”
Tiêu Thành Đạt dứt lời đứng dậy: “Năm ngày sau tôi phải về nước.”
“Anh lại muốn đi sao?”
“Chỉ thị của gia tộc”
Là ảo giác của cô sao? Nụ cười của Tiêu Thành Đạt sao lại có chút khổ sở? Sư phụ cũng có chuyện bất đắc dĩ hay sao?
Lâm Ngọc Linh nói: “Vậy..
“Cô có thể lựa chọn là đi cùng tôi hoặc là ở lại “Tôi muốn hỏi anh lần trước quay về trước thời hạn, lần này đi có thể hay không…”
“Không biết, bọn họ còn không dám”
Một bên là bọn họ không dám Một bên là anh ta không thể không trở về.
Câu nào mới là thật? Lâm Ngọc Linh lắng lặng nhìn người đàn ông trước mặt. Trên gương anh ta trên mặt từ đầu đến cuối luôn có một tầng sương mù. Ưu tư biểu cảm trong mắt cũng luôn là lạnh lùng, không có quá nhiều biểu cảm. Anh ta giống như một vị tiên giáng trần vậy. Không phạm phàm trần, cũng không để cho người phàm hiểu được anh ta.
Lâm Ngọc Linh nhấp mím môi nhỏ giọng nói “Tôi biết.”
“Nghỉ ngơi cho khỏe”
Cửa đóng lại Lâm Ngọc Linh nặng nề thở dài, cô cũng không hiểu mình bây giờ là tâm tình gì. Tóm lại, vô cùng phức tạp.
Hôm sau, nhà Chu Hoàng Anh.
Chu Hoàng Anh mở mắt ra, không cảm giác được bên người có nhiệt độ của ai.
Anh hít sâu một hơi giơ tay lên ấn ở trên huyệt thái dương, xoa xoa rồi mới đứng dậy.
Điện thoại di động ở một bên, màn hình nhấp nháy hiển thị Trân Tuấn Anh liên tiếp gọi cho anh tới sáu mươi mấy cuộc điện thoại “Chuyện gì?”
Anh gọi lại, đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt “Đại ca, xảy ra chuyện lớn!”
“Không nói thì tôi cúp”
“Đừng đừng đừng, là chuyện của Trịnh Thành Nam”