Những bộ lễ phục này Lâm Ngọc Linh đều rất thích, nên cô chả có gì cần lựa chọn cả, cực kỳ hiền hòa nhận lấy lễ phục, nhẹ cười nói: “Được, nếu đã vậy thì tôi thay bộ này trước.”
Nghe cô nói xong, một nhân viên bước ra khỏi hàng, cô ấy nhiệt tình nói: “Thủ trưởng phu nhân, mời cô cùng tôi qua bên này, tôi dân cô đi thay đồ”
Lâm Ngọc Linh gật đầu, theo cô ấy rời khỏi.
Bởi vì cô có thân phận đặc thù, nên mới có nhân viên tự mình giúp cô thay quần áo.
Lễ phục ban đêm của Trì Linh thật sự quá xuất sắc nên cần người cực kỳ hợp với đồ mặc lên mới có được khí chất, vốn Lâm Ngọc.
Linh còn sợ mình mặc lên có khi nào sẽ không đẹp không, nhưng ai ngờ sau khi soi gương xong, cảm giác lại vượt ngoài dự đoán của cô.
Bộ lễ phục nhỏ màu xanh đen, dây đai lưng được khảm kim cương bắt chéo từ sau lưng đến trước ngực tạo thành hình chữ thập nghiêng, trở thành điểm sáng của cả bộ lễ phục.
Vòng quanh chiếc eo thon là một sợ dây khảm kim cương cùng loại với dây đai lưng.
Nhìn từ mặt bên, cả phần eo như lõm vào, trống rỗng, hơi mơ màng quyến rũ người khác.
Phía trước không lộ ngực, hình dáng ngực tròn được phác họa tinh tế đẹp đẽ, không còn điểm xuyết gì nhiều hơn, vừa đơn giản vừa tràn đầy phong phạm cao quý của người dẫn đầu xu thế.
Ngay cả nhân viên phục vụ sau khi xem cũng không khỏi ngơ ngác, liên tục tán thưởng: “Thủ trưởng phu nhân, thân hình của cô quả thật quá tuyệt rồi, bộ lễ phục này cứ như được thiết kế dành riêng cho cô vậy”
Lâm Ngọc Linh khiêm tốn cười cười, điểm chú ý của người ta là mặt, nhưng đối với Lâm.
Ngọc Linh thì lại là thân hình, thân hình của cô có thể so với người mẫu, ngày thường cũng nhờ nó mà cho cô thêm không ít tự tin, càng đừng nói tới mặc lễ phục ban đêm vào.
Bản thân trong gương dường như so với ngày thường cao quý hơn gấp bội lần “Nào có khoa trương như vậy chứi”
*Ôi chao, Thủ trưởng phu nhân cô đừng khiêm tốn vậy, tôi mà có được thân hình như cô thì có có nằm mơ tôi cũng sẽ cười tỉnh, tối nay cô nhất định sẽ là nữ chính xinh đẹp nhất”
Bàn tay đang nắm chặt váy của Lâm Ngọc Linh không tự chủ càng năm chặt hơn, cũng không biết Chu Hoàng Anh có thích hay không.
“Ôi, đây chẳng phải thiên kim tiểu thư nhà họ Tạ sao? Là ngọn gió nào thổi cô tới đây vậy!”
Lúc này, bên ngoài truyên đến thanh âm kinh ngạc đầy vui vẻ của người phụ trách.
Lâm Ngọc Linh hơi nhướng mày, dù sao.
quần áo cũng đã thay xong, cô liền trao đổi ánh mắt với phục vụ rồi đi ra ngoài.
Ngoài cửa, một đám phụ nữ muôn màu muôn vẻ xách túi xách hàng hiệu đang hưng phấn xem quần áo của Trì Linh, mà dáng vẻ kích động của bọn họ lại càng làm nổi bật vẻ cao quý xinh đẹp của cô gái đứng giữa.
Người phụ trách hiểu rõ, đám phụ nữ này.
chỉ là hạng tầm thường thôi, quan trọng nhất vẫn là vị khách quý đứng giữa kia kìa.
Tạ Miên, cô cả của tập đoàn Hồng Liên, chưa nói đến bối cảnh và thế lực của cô ta, nghe nói cô ta có quan hệ cực kỳ tốt với nhà họ Chu, vậy nên cả giới thượng lưu đều phải nể mặt côta vài phần.
Người phụ trách tự động rót trà, bước đến gần Tạ Miên, nói với vẻ lấy lòng: “Cô Miên, đây là trà Phổ Nhĩ cao cấp, mời cô uống”
Tạ Miên duõi tay nhận lấy, cái cổ xinh đẹp.
duỗi ra, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy hơi thở.
cao quý: “Cảm ơn”
“Gô Miên khách khí rồi, cô có thể ghé.
thăm cửa hàng thật đúng là một vinh hạnh đối với của hàng chúng tôi”
Tạ Miên cười nhạt: “Lời này đúng là nói quá lên rồi, ai mà không biết sự cao cấp của quần áo Trì Linh chứ, nên chắc chẳn có nhiều người cao quý hơn tôi cũng đã ghé đến đây”
“Xin hỏi cả thủ đô này còn ai có thể so.
được với cô Miên đây chứ?” Người phụ trách cực kỳ có kỹ xảo mà khen.
Quả nhiên Tạ Miên được nịnh cho cực kỳ vui vẻ, cô ta không nói nhiều, chỉ bưng ly trà ấm lên uống.
Một cô bạn đi cùng của cô ta là minh tinh tuyến ba Hà Miểu bước lên trước nói: “Ông chủ, coi như ông có mắt nhìn, Tạ Miên nhà chúng tôi không phải người bình thường có thể so lại được”
“Đó là đương nhiên” Người phụ trách gật đầu tán đồng.