Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 786: Không Thể Buông Bỏ Thì Sao Lại Ra Đi Hay lắm




Chỉ vì anh quan tâm đến cô mà đã trở thành một bà mẹ chồng nhiều chuyện.
“Cô có muốn cùng tôi thảo luận lại chuyện này không, cảnh sát điều tra?” Giọng điệu Mạc Vinh Thành đã có chút khó chịu.
“Không dám” Hồng Hoàng bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ định đá chùa vài cái, không định động đến tượng Phật.”
Nhóm sĩ quan xung quanh nghe thấy mấy lời này liền rất muốn cười, nhưng lại không dám hé răng, “Hồng Hoàng!” Gân xanh trên trán Mạc Vinh Thành đã nổi rõ.
Đứng trước cô, anh luôn có cảm giác bất lực.
Ánh mắt Mạc Vinh Thành liền tối sầm lại, không khỏi nghĩ đến bài bào mấy ngày trước.
Trong lòng anh liền gợn lên một cơn sóng nhẹ, anh khẽ thở dài: “Thôi được rồi, bỏ đi. Những người khác có thể rời đi, tôi sẽ dạy cô một thứ”
“Dạy tôi, những người khác không thể ở lại sao?” Hồng Hoàng nhận ra ánh mắt của anh có chút bất thường.
“Mấy người đã vượt qua bài kiểm tra tốc độ mức trung bình động ở lại, những người khác ở lại cũng không có tác dụng gì.”
Anh đương nhiên hiểu được ý kiện cũng đã được nới lỏng.
Có điều, bài kiểm tra tốc độ của quân khu Hồ chí Minh rất nổi tiếng, không có quá ba người có thể vượt quá cấp độ trung bình. Trong nhóm người đang có mặt, thực sự không có cái gọi là “mấy người” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ còn lại một người đã vượt qua mức trung bình của bài kiểm tra và Trần Thiên An là ở lại ì vậy điều “Đấm một đấm, trước tiên phải lấy được sức”
Mạc Vinh Thành thủ thế.
“Đứng trước không khí, trước tiên cần phải nín thở, đồn khí xuống đan điền”
Hồng Hoàng theo dõi chuyển động của anh “Ra”
Anh nhẹ nhàng nói. Nắm tay như gió đấm vào không khí.
Hồng Hoàng cũng làm theo anh, nhưng cú đấm của cô không có đủ lực để tách gió. Vị sĩ quan còn ở lại đứng ở một bên, không thể hiểu được chỉ dẫn của Mạc Vinh Thành, thậm chí còn không có thời gian để thực hiện theo. Trần Thiên An không tạo ra lực gì rõ ràng, cô vừa mới giữ khí được một giây, giây sau đã lập tức đấm ra rồi.
“Tôi hiểu ý của anh, nhưng tôi không làm được” Hồng Hoàng thu lại nắm tay, chỉ cảm thấy bụng liền quặn đau một cách bất thường.
“Lại còn đau bụng nữa”
“Cô chưa từng tập lấy khí bao giờ ư?” Anh lo lắng hỏi, bàn tay khẽ đưa về phía trước nhưng cô †ìm cách né tránh.
“Không, hầu như là không. Kỹ năng của chúng tôi đều là đúc kết từ kinh nghiệm chiến đấu thực tế mà có được”
Mạc Vinh Thành tút tay về, phất tay áo đứng dậy, lạnh lùng quay người: “Xem ra tôi thực sự xen vào chuyện người khác, còn làm việc thừa thãi này. Cô vẫn là nên nghỉ ngơi “Được!” Cô nghiêm túc trả lời Đúng là nước đổ lá khoai. Mạc Vinh Thành không biết phải làm sao với cô, anh bực bội xoay người rời đi.
Trần Thiên An cũng vội vàng đi theo anh ta, không thèm nhìn đến Hồng Hoàng. Chỉ có viên sĩ quan còn ở lại, đi về phía cô: “Chà, thủ trưởng phản ứng như vậy, cô đừng để tâm. Thực ra anh.
ấy rất tốt, chẳng qua là một người bên ngoài tỏ ra lạnh lùng mà thôi, bên trong kỳ thực rất ấm áp.”
“Ý anh là gì?”
“À thì, thủ trường, có lẽ anh ấy với cô “Nếu là chuyện kiểu đó, anh đừng nói ra. Tôi đi đây” Hồng Hoàng nói dứt khoát, sau đó dừng ạ p “Cảm ơn anh, không phải tôi không nhận ra ý tốt của anh. Chẳng qua tôi là người tính tình ngay thẳng, tôi cũng chỉ là không muốn mọi người hiểu lâm”
Nói xong, Hồng Hoàng rời đi.
Anh chàng sĩ quan gãi đầu cười khẩy. Nói thế nào, một người phụ nữ như vậy cũng thật tuy: còn tốt hơn nhiều so với Trần Thiên An giả vờ yếu đuối. Họ dù sao cũng là những người lính, nên mạnh mẽ cứng rắn hơn một chút, chỉ những kẻ yếu mới tỏ ra dễ thương mà thôi.
Khu ký túc Mỹ Hoàng.
Hồng Hoàng trở về ký túc xá do Mạc Vinh Thành sắp xếp, sau khi đi tắm liền bật tỉ vi theo dõi tin tức Đã mấy ngày nay, người ta vẫn đưa tin về Chu Hoàng Anh. Anh thực sự được người ta thổi bay lên trời, còn nói anh là người không có việc gì không thể làm được.
Cô thực sự ghen tị với anh, có thể quang minh chính đại phục vụ nhân dân “Nếu đã không buông bỏ được, sao lại phải ra đi chứ?” Một giọng nói rất khế vang lên Hồng Hoàng quay đầu nhìn về phía cuối rèm, khóe miệng giật giật: “Mạc Vinh Thành, anh có sở thích nhìn trộm ngươi khác sao?”
“Chính cô vừa về tới phòng liền đi vào phòng tẩm, tôi còn không kịp lên tiếng gọi cô, như vậy được gọi là thích nhìn trộm ư?”
“Không biết xấu hổ!”
“Giống nhau thôi mà”
“Thế nào là giống nhau?”
“Cô ở nhà do tôi cấp, ăn đồ ăn do tôi chuẩn bị, vậy mà còn đem thái độ này nói chuyện với tôi.
Không phải là muốn ra ngoài đường chứ?” Mạc Vinh Thành đi về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.