Sau khi Chu Hoàng Anh để lại nụ hôn trên trán cô, anh quay người và đi vào phòng tắm Nhìn anh bước đi Ngọc Linh trầm mặc ngẫm nghĩ lại câu “Là thực, không phải là mơ” mà anh vừa nói, trong lòng nhói đau, lập tức chạy theo anh. Cô dùng dùng chân trần giẫm lên sàn nhà, phát ra tiếng dậm chân có phần rầu rĩ. Chu Hoàng Anh đang đánh răng, đưa mắt nhìn lên thì thấy cô đứng ở cửa, chăm chú nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ Anh súc miệng rồi nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Em …” Ngọc Linh vừa ấp úng nói vừa lắc đầu.
Chu Hoàng Anh tiến lại gần cô, dùng ngón tay thon dài véo căm cô rồi nâng lên, một mùi bạc hà thơm mát xộc vào miệng. Chóp mũi Ngọc Linh liền cảm thấy cay cay, cô không kìm được nước mắt, liên tục đưa tay lên lau, cố gắng tránh khỏi anh rồi quay lưng lại: “Anh đi rửa mặt đi”
“Em không đi dép à?”
Nghe vậy, cô cúi đầu, quả nhiên cô đã vội vàng nhảy ra khỏi giường nhanh đến mức bản thân cũng không kịp nghĩ ngợi gì, vì thế mà không kịp mang dép.
Ngọc Linh liền “Ö” lên một tiếng, định bước lại giường xỏ dép Nhưng trước khi cô kịp di chuyển, cô đã bị Chu Hoàng Anh trực tiếp ôm lấy, nhấc bống lên đưa trở lại giường.
Cô năm ngửa trên giường, nhìn người đàn ông vẫn đang ôm mình, cô vươn tay muốn giữ lấy anh: “Chu Hoàng Anh, em rất nhớ anh”
Chu Hoàng Anh nhìn cô thật sâu, chỉ bỏ lại một từ “Ừm’ nghe mơ mơ hồ hồ, sau đó bỏ đi Cô đang nói cái gì vậy? Ngọc Linh tự cần đầu lưỡi, cảm thấy có chút xấu hổ.
Tại sao câu nói đó của cô đột nhiên nghe như một lời tỏ tỉnh vậy?
Ba ngày trôi qua bình yên.
Sáng sớm ngày thứ tư.
Lâm Ngọc Linh bị tiếng động dưới lầu đánh thức. Cô dụi dụi mắt, thản nhiên mặc lên chiếc áo sơ mi trắng, vén tóc rồi đi xuống lầu. Vừa xuống đến tầng hai, cô dừng lại, sững sờ khi nhìn tình hình bên dưới.
Tình hình thế nào mà có vẻ đáng sợ đến vậy?
Ông chủ nhà họ Chu, cụ Thanh và ông Chu Thẩm Ngôn đều ở đây, không những vậy còn có rất nhiều sĩ quan khác, có người cô đã từng gặp, có người thì chưa từng gặp bao giờ.
Và người đứng cùng bọn họ, đương nhiên là Chu Hoàng Anh.
“Cô Ngọc Linh, cô tỉnh rồi”
Ngọc Linh gi: nhận ra người đó là Linh, cách bất lực xen lẫn nhẹ nhõm: “Anh làm tôi sợ muốn chết”
“Đã mấy ngày không gặp, nhìn sắc mặt cô có vẻ tốt hơn nhiều rồi.”
Khí sắc của cô có thể trông không ổn ư? Ngày nào cũng bị Chu Hoàng Anh chăm sóc, có ma mới không ổn nổi.
“Họ đang làm gì vậy?” Ngọc Linh hỏi về sự việc đang diễn ra.
“Đó là chuyện thủ trưởng muốn xuất ngũ. Cấp trên không muốn thông qua chút nào. Vì thế họ liền nói, nếu có thể giao người từng làm hệ thống định vị biên giới cho phía quân khu chúng tôi, họ có thế chấp thuận việc xuất ngũ của anh ấy”
Ngọc Linh sửng sốt: “Vậy Chu Hoàng Anh nói thế nào?
“Anh ấy còn chưa nghe xong đã lập tức rút súng ra rồi. Anh ấy có thể bị trừng phạt vì hành động đó, nhưng xem ra vốn dĩ không hề quan tâm “Hôm nay họ tới để tiếp tục khuyên can sao?”
“Đương nhiên không phải. Lần này bọn họ tới, tuy nói rằng mục đích là yêu cầu anh ấy giải thích, tuy nhiên đó chỉ là điều kiện kèm theo mà thôi Hiện tại chỉ muốn ép buộc anh ấy giao người rồi.
Những tiếng nói bên dưới ngày càng ồn ào.
Ngọc Linh cười lạnh. Buộc anh ấy giao người ư? Không cần ép buộc, cô ấy có thế tự làm Ngọc Linh lấy một chiếc áo gió khoác trên người rồi ung dung bước xuống. Lúc đầu không ai để ý đến cô, cho đến khi ông cụ Thanh và ông Chu Thẩm Ngôn liền hướng ánh nhìn về phía cô, mọi người mới bắt đầu nhận ra sự xuất hiện của cô.
“Cô gái này sao lại ở đây?” Một sĩ quan lớn tuổi ngồi bên cạnh Chu Hoàng Anh nói với vẻ khinh thường.
“Mọi người không phải đang tìm tôi sao?”
Ngọc Linh ngáp một cái, đi đến bên cạnh Chu Hoàng Anh rồi ngồi xuống. Cô rướn người, ghé vào sát vai anh rồi thì thầm vào tai anh: “Anh định giấu em đến mức nào?”
Tốt hay xấu. Liên quan đến anh hay đến cô dĩ anh muốn che giấu bao nhiêu phần sự thật Ví đây?
“Em về phòng đi!” Chu Hoàng Anh sắc mặt lạnh lùng, bàn tay năm chặt cánh tay cô.
“Em có biết mình đang làm gì không?”
“Tất nhiên em biết, em ở đây để giải quyết vấn đề của anh”
Hai người nói chuyện rất nhỏ, hơn nữa lại chỉ trao đổi vài câu, vì thế không bị ai chú ý. Ngọc Linh khẽ thu người, tỏ vẻ lười biếng dựa vào Chu.
Hoàng Anh: “Tại sao em vừa xuất hiện thì không ai dám nói gì nữa vậy?”