Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 801: Nai Nhỏ, Chúng Ta Đã Lâu Không Gặp Rồi




Ngọc Linh không dễ gì thoát khỏi cảm giác này, như thể có cảm giác đang bị theo dõi bởi một tên thợ săn, thực sự không thoải mái chút nào.
Nhưng đó có thể là ai được chứ?
Cô cảnh giác quan sát đám đông, nhưng hoàn toàn không thể tìm ra cảm giác đó từ đâu mà có.
Ngay sau đó, đến lượt cô lên sân khấu nhận giải “Lúc này, chính là điểm nhấn của chương trình mà quý vị đều mong đợi. Người giành được vị trí đầu tiên trong chương trình phát sóng trực tiếp lần này, chính là cô Ngọc Linh của kênh Nguyệt Minh. Cô Lâm Ngọc Linh, một tràng pháo tay đế mời cô ấy lên sân khấu nào”
Ngọc Linh chậm rãi đi về phía trung tâm sân khấu trong trang phục lạ mắt.
Một nhân vật cao cấp tươi cười nhìn cô với hàm răng ổ vàng, trao chiếc cúp vàng cho cô: “Cô thật là một người trẻ tuổi có triển vọng, tương lai sẽ rất hứa hẹn!”
“Cảm ơn ông!”
“Được rồi, tại thời điểm này, phần trao giải cho các kênh phát sóng trực tiếp đã hoàn toàn kết thúc. Tiếp theo, chúng tôi sẽ mang tới giải thưởng giành cho mười người dẫn chương trình có sức ảnh hưởng lớn nhất. À, cô Ngọc Linh, tôi nghĩ cô không cần phải xuống sân khấu đâu.”
Những người bên dưới cười ồ lên.
Ban tổ chức lễ trao giải lần này đã có rất nhiều thay đổi. Không chỉ là cách thức tổ chức chương trình, cho tới cả tính hài hước của người MC cũng khiến mọi người dễ dàng hòa vào không khí của buổi lễ, không cảm thấy nhàm chán Đứng ở trên sân khấu, Ngọc Linh cũng nở nụ cười: “Hóa ra phần thưởng giành cho vị trí thứ nhất của tôi chính là được đứng yên ở đây phải không, cảm giác có chút không đúng lắm!”
“Không phải đâu. Tôi cùng ngài chủ trì sẽ chỉ nói vài câu ngắn gọn mà thôi.”
Sau khi hai giải thưởng lần lượt được trao, Ngọc Linh cũng không thể cầm được cup nữa, liền tìm cách đặt xuống. Tuy một chiếc cup thì có vẻ dễ cầm, nhưng để xử lý được cả hai cái thì thực sự không dễ chút nào. Cũng may, cô được một người trên sân khấu giúp đỡ.
“Tôi sẽ đưa cô trở về phòng chờ trước”
“Tốt quát”
Mỗi người dẫn chương trình được xếp hạng hôm nay đều có một phòng chờ độc lập với một chiếc chìa khóa duy nhất do họ tự mình giữ.
Ngọc Linh đưa chiếc cúp trong tay cho người nhân viên giữ rồi bắt tay anh: “Anh thuộc bộ phận nào vậy? Phát sóng kết hợp hay quản lý website?”
“Website”
“Ð?” Cô khẽ nhướng mày khi nghe thấy câu trả lời.
Điều này có vẻ không đợc đúng cho lắm. Tại sao bộ phận quản lý website lại có thể hỗ trợ đưa mọi người trở lại phòng chờ trong một sự kiện thế này được? Hầu hết những người thuộc bộ phận phát sóng kết hợp có chút hiểu biết về tên tuổi cũng như thói quan của các MC. Đáng lẽ phải người của bộ phận này đưa họ về phòng mới đúng. Bộ phận quản lý web cần ở lại sân khấu để.
duy trì trật tự cũng như phân chia chương trình hợp lý. Dù sao thì bộ phận quản lý web cũng có cấp bậc cao hơn Nghĩ tới đây, Ngọc Linh liền dừng lại: “Anh là ai?”
“Tôi ư? Cô đang nói gì vậy?”
“Tại thời điểm này, người của bộ phận quản lý website không thể rời khỏi khu vực sân khấu được. Nói đi, anh là ai?”
Người đàn ông liền thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Chúng ta không thể về tới phòng nghỉ rồi nói chuyện sao? Mấy chiếc cup này cũng rất nặng, phải không?”
Giọng điệu này, Ngọc Linh mơ hồ có cảm giác rất quen thuộc. Nhưng cô cũng không thể nhận ra đối phương là ai, đành phải chiều theo ý anh ta mà trở về phòng chờ. Vừa vào trong phòng, cô liền khóa trái cửa, mở rộng cửa sổ. Sau khi làm quen với không gian xung quanh, cô chọn một nơi tương đối thích hợp để có thể dễ bề hành động nếu cần thiết, Người đàn ông đặt chiếc cúp xuống, đứng trước mặt cô không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, trên mặt anh ta có một lớp phấn dày.
Lâm Ngọc Linh ném túi đựng mỹ phẩm về phía anh: “Trước tiên anh đi rửa mặt đi, tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của ani Người đàn ông không vội vàng, anh ta lấy ra một vật màu đen trong miệng sau đó hắng giọng: “Nai con, chúng ta đã lâu không gặp rồi”
“Quả nhiên là anh”
“Cô không ngạc nhiên chút nào sao? Có vẻ như, đã biết là tôi từ trước rồi? Điều này thực khiến tôi hơi buồn đấy”
Leo từ từ tẩy trang, nét mặt vừa thanh tú vừa tà ác chậm rãi lộ ra. Anh ta cởi bỏ kính áp tròng màu lục nhạt trong con ngươi. Anh ta khẽ chớp mắt, lúc này cảm giác đôi mất rắn độc theo dõi Ngọc Linh cũng đã biến mất khỏi cô.
Người vần luôn theo dõi cô, hóa ra chính là anh ta Sau khi Leo tẩy trang hoàn toàn, anh dùng khăn giấy ướt lau mặt.
So với vẻ ngoài tầm thường lúc trước, bây giờ nếu nói anh ta giống một người mẫu nam thì cũng không phải là nói quá.
“Tôi tới gặp cô vì một chuyện” Anh ta chậm rãi bước về phía Ngọc Linh, dừng lại trước mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.