Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 837: Tôi quyết định không đuổi cô đi




Tiêu Thành Đạt nhìn cô gái trên giường, những ngày này cô ấy càng ngày càng gầy yí nếu không có lượng đường duy trì thì cô ấy có thể, đã…
“Tất cả đi ra ngoài”
“Vâng.
Anh †a đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy,nhìn vết sẹo trên đó với vẻ không đành lòng.
Thật ra anh ta muốn tách cô ấy ra cũng không có gì sai, anh luôn nghĩ thay vì để cô cảm rễ ở một nơi như thế này thì cô ấy nên ra ngoài bay nhảy với khoảng trời của riêng cô ấy.
Chưa bao giờ nghĩ lòng tốt của mình lại buộc An Hiểu Ninh phải thế này.
Tiêu Thành Đạt ngón tay lướt qua khớp xương của cô ấy, khế nói: ‘An Hiểu Ninh, tỉnh lại đi, tôi sẽ không đuổi cô đi, được không?”
“Cô muốn ở thì cứ ở. Hiểu Ninh à”
Những gì anh ta nói đều là những lời chân thật, cô ấy muốn ở thì anh ta sẽ không ép cô ấy rời đi nữa Lục Vương cho rằng loại giấc ngủ này trừ khi được kích thích từ bên ngoài, liên tục bị đánh thức và cần rất nhiều kiên nhẫn thì mới tỉnh lại được. Trong mấy tiếng đồng hồ, giọng nói của Tiêu Thành Đạt dần trở nên khô khốc mà An Hiếu Ninh vẫn không đáp lại Thấy màn đêm buông xuống, anh ta đành phải bỏ cuộc trước.
Tuy nhiên điều kỳ diệu đã xuất hiện vào ngày hôm sau An Hiểu Ninh tỉnh dậy. mà không hề báo trước.
Tiêu Thành Đạt vội vã tắt điện thoai, khế nâng An Hiểu Ninh ngồi trên giường.
“Cô ấy sẽ không sao nữa chứ?”
“Vâng … sẽ không có gì đáng ngại nữ: cẩn trọng trả lời.
“Đi xuống đi”
‘Sau khi người đó rời đi.
An Hiểu Ninh đặt bát xuống, trợn to hai mắt nhìn thấy Tiêu Thành Đạt, sau đó lại cúi đầu: “Xin lỗi, tôi đã làm cho anh lo lắng”
“Tôi quyết định không đuổi cô đi nữa” Anh ta đi tới và ngồi xuống bên giường “Thật sao?” Cô ấy nhìn lên một cách sắc bén.
Anh ta cười đáp: “Ừ”
An Hiểu Ninh muốn xông lên ôm lấy Tiêu Thành Đạt trong lúc kích động nhưng dù sao anh †a cũng cậu chủ, cô ấy không thế làm điều đó nên chỉ cười vui vẻ, vành tai và má đỏ bừng, cô ấy thật sự rất may mắn khi có thể gặp được anh ta.
Tiêu Thành Đạt đưa tay ra và chạm vào đỉnh đầu của cô ấy như để xoa dịu.
“Ừm… An Hiểu Ninh cảm thấy rất thoải mái, nheo mắt thở dài như như một chú mèo.
Hành động của cô ấy khiến Tiêu Thành Đạt cảm thấy dễ chịu. Anh ta liền hỏi: “Cô có thích động vật nhỏ không?”
“Thích chứ” An Hiểu Ninh gật đầu.
“Chà, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ chăm sóc những con mèo đó nhé.”
“Tôi có việc phải làm ư? Hay quá!”
“Tuy nhiên cô phải mua đồ dùng cho mèo đấy”
Chắc chắn rồi, cô ấy vẫn phải nói chuyện với mọi người.
Nếu cô ấy không thích nói chuyện với người khác thì sao? An Hiểu Ninh gãi gãi sau gáy rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Được chứ:”
Vì cậu chủ muốn cô ấy làm thì nhất định cô ấy phải làm tốt, nhất định phải chăm chỉ hoàn thành.
Sau đó An Hiểu Ninh dường như đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Mặc dù vẫn còn ăn rất ít thức ăn nhưng cơ thể không còn gầy như vậy nữa.
“Ở nhà đi, khoảng ba tháng nữa tôi sẽ trở lại”
Tiêu Thành Đạt liếc nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi”
“Vâng, Cậu chủ”
Sẽ là ba tháng không được gặp anh ta, một khoảng thời gian vô cùng lâu.
An Hiểu Ninh cúi đầu, bất đắc dĩ nhìn anh ta rời đi.
Ngày đầu tiên, Tiêu Thành Đạt cũng không khác gì mọi khi, cô ấy cho mèo ăn và đọc sách trong bình yên.
Một tháng sau An Hiểu Ninh bắt đầu lo lẳng.
Hai tháng sau.
An Hiếu Ninh mỗi ngày làm xong đều sẽ đứng ở cửa, chờ anh ta trở về.
Ba tháng.
Tại sao anh ta vẫn chưa về.
An Hiểu Ninh đứng ở cửa mặc chiếc áo khoác 1o sụ giữa trời đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.