Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 88: Tình cờ chính là duyên phận




Sâu thẩm trong lòng, hắn vô cùng mong muốn bản thân có thể dịu dàng với cô hơn, hoặc chí ít cũng mềm mỏng với cô một chút, chứ không lạnh lùng như trước giờ vẫn vậy. Vì một khi đã nhận rõ được tình cảm của mình, hắn cũng giống như những người đàn ông khác, chỉ muốn đem tất cả những thứ gì dịu dàng và mềm mại nhất trên thế giới đặt dưới gót giày cao gót của người thương, bao gồm cả trái tim của chính mình, nếu như cô mong muốn.
Nhưng lúc nào cô cũng giống như con nhím gặp người lạ là xù gai nhọn. Mỗi khi hắn muốn thể hiện sự quan tâm, cô lại nói mấy lời làm hắn tức giận. Giống như lúc này, chỉ đơn giản là gọi cô xuống nhà ăn sáng, hắn cũng bị một câu nói của cô dội nước lạnh từ đầu xuống đến chân.
"Cô là vợ tôi, cô không để cho tôi quản thì để ai đến quản."
Từ lâu hắn đã coi cô là người vợ thực sự của hẳn, người vợ duy nhất, nên cũng tự cho mình cái tư cách xen vào chuyện của cô. Giống như ăn mặc, đi lại, mỗi khi không liên hệ được với cô lại lo lắng, sốt ruột, thấy cô tiếp xúc với người khác giới thì ghen tị đến phát điên.
Hån cũng không biết mình đã bị làm sao nữa, giống như bị cô hạ một thứ thuốc gì khó giải, khiến hắn nghiện hương vị của không khí xung quanh cô. Lại giống như bị cô câu mất một phần hồn phách, chỉ muốn quanh quẩn bên cạnh cô để có cảm giác cả xác thân và linh hồn đều hoàn chỉnh.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Vậy mới nói, cho dù là ai, cho dù giỏi giang đến cỡ nào, một khi trúng phải độc tình, thì cũng đều vô phương cứu chữa.
"Mặc kệ là ai, không phải là anh thì được rồi. Tôi cứ không muốn đẻ cho anh quản đấy, sao nào? Anh ép tôi được chắc?"
Nếu hắn có thể làm ra những chuyện như ép buộc cô, vậy đã không có chuyện để cô chạy lung tung, lại còn cùng những người chẳng ra gì đi uống say, còn bản thân lại ngồi một chỗ lo lång. Cô gái này thật sự không quan tâm chút nào đến tâm tình của những người yêu thương cô. Hoặc chính cô cũng không tin, trên đời có tồn tại người thực sự yêu thương, lo lắng cho mình.
"Tôi ép cô thì cô có nghe lời không?"
Câu hỏi này thật sự là thừa thãi, thậm chí chưa cần nói ra lời hắn đã biết cô sẽ chẳng bao giờ ngoan ngoãn nghe lời như hắn mong chờ. Muốn cô nghe lời, chắc chỉ có lúc uống say, tuy hơi ồn ào, nói linh tinh cũng khá nhiều, nhưng ít ra hắn nói gì cũng sẽ không cãi lại, chỉ cần dỗ dành một chút là sẽ nằm im.
"Hỏi thừa, tất nhiên là không rồi. Dựa vào đâu mà anh bắt tôi nghe lời chứ, quan hệ giữa anh và tôi còn chưa thân thiết đến mức đấy. Anh có tránh ra cho tôi đi ra ngoài không? Còn chắn đường nữa tôi sẽ không khách khí đâu đấy."
Lời này của cô làm hắn không nhịn được bật cười. Một cô gái chân yếu tay mềm như cô, hắn dùng một tay cũng nhấc lên được, thì có thể “không khách khí" đến trình độ nào được chứ?
Chẳng lẽ lại nói hắn mỏi mắt mong chờ, xem cô định làm gì tiếp theo.
Thôi, không trêu chọc cô nữa, để người tức giận bỏ đi thật thì không ổn. Đúng lúc hẳn đang định mở miệng nói gì đó, bụng cô vô cùng hợp tình hợp lý sôi lên.
Cô cúi đầu, ngượng chín mặt, không dám ngẩng lên nhìn nét mặt của hắn lúc này. Vừa mạnh miệng nói muốn ra ngoài, không cần ăn sáng, đã bị chính mình vả mặt. Nhưng ngoài ý muốn, hắn không hề cười nhạo cô, trái lại, còn rất nhẹ nhàng nói chuyện:
"Cho dù thế nào cũng phải xuống ăn một chút. Bữa sáng quan trọng lắm, vả lại... Vừa rồi tôi thuận miệng nói dối cô thôi, bác Hoa hôm nay không làm bữa sáng, bánh mì là tôi tự tay nướng, trứng là tôi ốp, đến cả cháo cũng là do chính tay tôi nấu.
Coi như nể mặt chồng cô, ngồi xuống ăn vài miếng."
Một chữ ngạc nhiên chưa đủ để miêu tả tâm tình cô lúc này. Loại công tử con nhà giàu từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa như hắn, đáng ra phải giống như người ta vẫn nói, "mười ngón tay không dính nước mùa xuân". Vậy mà lại có một ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, còn gọi cô xuống cùng ăn.
Cô vô thức nhìn ra ngoài trời. Hôm nay mặt trời không mọc ở hướng Tây. Xem ra, cô hiểu quá ít về con người hắn rồi. Như chuyện nấu nướng như thế này, trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng hắn làm được. Có làm được, cũng không phải là loại diễm phúc cô có thể hưởng.
Hån đã tha thiết mong chờ đến vậy, cô cũng đâu thể không nể mặt được, đành phải làm ra vẻ miễn cưỡng chuyển hướng về phía phòng ăn.
"Nếm thử đi, đang mệt thì ăn cháo sẽ tốt hơn."
Hai người ngồi đối diện nhau, hắn đẩy một bát cháo ra trước mặt cô. Nghe thấy hắn nhắc tới chuyện đang mệt, trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ hơi hoang đường nhưng không dám chắc chắn. Thầm cười nhạo chính mình, bị chập dây nào mà lại dám nghĩ hắn cố ý dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình chứ.
Cháo hẳn làm chưa hẳn ngon, nhưng khá vừa vặn, loại tài nghệ bếp núc này đặt vào người khác thì khá tầm thường, nhưng vì là hắn, nên lại thành skill tuyệt sát. Dù sao, cũng làm gì có ai tưởng tượng được, người thừa kế một dòng họ lớn, điều hành cả một tập đoàn, sản nghiệp trải dài từ Bắc vào Nam, lại có thể mặc tạp dề đứng trong bếp xào xào nấu nấu.
"Cảm ơn anh."
Tốt xấu gì người ta cũng tốn công vào bếp nấu, mình chỉ việc ngồi xuống ăn nên cũng phải góp chút công sức. Nghĩ vậy, sau khi ăn xong cô chủ động đứng dậy dọn dẹp bát đũa. Hắn dựa người bên kệ bếp, nhìn cô tráng từng chiếc bát dưới vòi nước, ngập ngừng hồi lâu mới nói:
"Tối nay cô có rảnh không?"
Nếu cô rảnh, hắn định đặt bàn ở nhà hàng tình nhân nổi tiếng, tối nay hai người sẽ có một bữa tối hẹn hò lãng mạn. Còn nếu cô không rảnh, đành hẹn cô đi ăn khuya vậy.
Thực ra cô đã nghe thấy lời hắn nói, nhưng không hiểu hắn có ý gì nên không mấy quan tâm. Nếu là người khác hỏi, có lẽ cô đã nghĩ người ta muốn hẹn mình đi ăn tối. Còn là hẳn, thì chuyện đó có lẽ chỉ xuất hiện trong mơ. Đã quá nhiều lần cô hiểu nhầm ý của hắn, rồi tự mình âm thầm thất vọng.
"Đúng rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không tự coi trọng mình, hiểu lầm anh thích tôi đâu. Anh đối xử tốt với tôi vì tôi là em gái của chị Dương, tôi đã biết điều đó rồi. Chờ chị ấy trở về, tôi sẽ đồng ý ly hôn, tất cả mọi thứ đều trả lại cho chị ấy."
Lại là thứ lý lẽ cũ rích làm hẳn bực bội mà lần nào hắn đối xử tốt với cô, cô cũng lôi ra dùng. Trả lại gì chứ, hắn còn chưa nhắc đến chuyện trả lại, cũng chưa nói rằng hắn muốn đến với Dương, cô đã vội vàng muốn đẩy hắn sang cho chị gái. Đã như vậy, hắn càng không thể để cho cô được như ý. Đừng có mơ đến chuyện rời bỏ hắn.
"Đừng nghĩ lung tung nữa, tôi chỉ có một người vợ là cô, luôn luôn là cô."
Cô sửng sốt quay sang nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú góc cạnh sa sầm lại, như bị ai đó cướp mất thứ gì quan trọng lắm. Sau khi buông ra một câu nói có lực sát thương cao, hắn cũng không giải thích gì thêm mà quay người rời đi.
Còn ở lại đó thêm vài phút nữa, hắn không dám cam đoan mình sẽ nhịn được mà không bóp chết cô. Người con gái hắn yêu thương, lại là người chỉ cần nói ra một lời cũng có thể khơi lên tức giận trong lòng hắn.
Nhưng nghĩ lại, nếu hắn không có tình cảm với cô, thì lời của cô đâu có đủ quan trọng để hắn quan tâm, rồi tức giận.
Cô không đưa mắt nhìn theo hắn, mà quay lại với công việc còn giang dở. Chỉ có điều trong tâm trí vẫn lởn vởn câu nói của hắn trước lúc rời đi: “tôi chỉ có một người vợ là cô".
Dùng thời gian gấp đôi thường ngày để rửa xong bát đũa, cô thở dài, lau khô tay. Điện thoại đặt trên bàn lại kêu vang, là một số máy cố định. Trong nháy mắt, cô dường như đã biết người phía bên kia đầu dây là ai. Gọi cho cô bằng máy bàn, không phải cơ quan thì là trại giam. Hôm nay đài phát thanh không có việc tồn đọng, vậy người gọi tới có lẽ là Dương.
"Alo."
Quả nhiên, đầu dây bên kia là chị gái của cô, với giọng nói gấp gáp, còn kèm theo tiếng thở hổn hển. Chắc chị ta đang chịu kích thích không nhẹ, cô mơ hồ nghe thấy cả tiếng nức nở cố kìm nén.
"Em gái.. em có thể đến đây ngay được không, rất gấp, chị đang rất cần em. Chị không biết phải gọi cho ai nữa, không muốn làm phiền mọi người quá nhiều, chỉ nghĩ đến em thôi..."
Giọng điệu gấp gáp của chị ta làm cô vô cùng lo lắng, vội vàng chạy lên thay đồ, xách túi đi ra cửa.
Mỗi khi con người ta gấp gáp muốn làm một việc gì đó, thường sẽ có vô số vấn đề nho nhỏ nhảy ra cản trở. Giống như hôm nay, khi cô vội vội vàng vàng chạy xuống dưới, đứng ven đường vừa tìm xe trên ứng dụng vừa chờ taxi đi qua, thì ứng dụng liên tục báo không tìm thấy tài xế, trên đoạn đường thường ngày đông xe cộ cũng vắng tanh chẳng có lấy một bóng người.
"Không có taxi, làm thế nào bây giờ?"
Sợ rằng mình đến muộn sẽ làm lỡ việc của chị gái, nhưng nhiều hơn là lo lắng cho chị. Có lẽ chuyện xảy ra phải rất nghiêm trọng, nếu không chị cũng chẳng gọi cho cô muốn cô đến ngay lập tức.
Cô lần nữa tắt ứng dụng đi rồi load lại, với hi vọng sẽ tìm được một tài xế nào đó quanh đây. Nhưng càng hi vọng lại càng thất vọng, trên giao diện của ứng dụng vẫn hiển thị trạng thái đang tìm tài xế, sau mấy chục giây lại nhảy ra thông báo "Không có tài xế nhận".
Ngón tay lướt trên danh bạ đầy do dự, nửa muốn bấm vào dãy số quen thuộc nửa không. Vừa xảy ra những chuyện sáng nay, vả lại chị gái cũng đã nói không muốn làm phiền người khác, gọi cho hẳn có chút không hợp lẽ thường. Nhưng ngoài hắn, cô chẳng nghĩ ra ai có thể đưa mình đến trại giam trong tình huống éo le như thế này.
Cô mím môi, hạ quyết tâm, cho dù thế nào, chuyện của chị gái vẫn quan trọng hơn cả. Cô sẽ gọi cho hắn ngay lập tức, chắc hẳn hắn cũng giống như cô, rất lo lắng cho chị, sẽ vui lòng cùng cô đi đến đó.
"Người đẹp, trùng hợp quá, chị lại muốn đi đâu mà không bắt được taxi à? Lên xe đi, tôi sẽ đưa chị đến tận nơi. Miễn phí."
Một chiếc xe thể thao màu đỏ chói lọi dừng ngay sát lề đường trước mặt cô. Cửa kính xe hạ xuống, từ bên trong vang lên giọng nói có thể miễn cưỡng coi là quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.