Phá Chướng

Chương 9:




Khi Tống Khê đến, mọi người đang uống rượu ở Ngọc Quỳnh Lâm.
Khi người hầu báo tin, bọn hắn chỉ thấy thật vi diệu.
Huyền Ngọc đen mặt, "Chúng ta không tìm hắn tính sổ, ngược lại hắn tự động tìm chúng ta, không lẽ còn trơ mặt muốn trở về?"
Tạ Thanh Châu xoa đầu y, "Gặp một lần cũng không sao, đế xem hắn muốn làm gì."
Tống Khê lôi kéo Tống An bước vào, bọn Tạ Thanh Châu đang ngồi trên mặt đất, mà Huyền Ngọc còn đang nằm trong lồng ngực Tạ Thanh Châu cọ cọ, thấy hắn đến còn trừng mắt liếc hắn một cái.
Tống Khê nhìn Tạ Thanh Châu bất lực gõ gõ đầu Huyền Ngọc, nhưng gương mặt tràn đầy sự nuông chiều, lòng hắn vừa phẫn nộ vừa chua xót, Tạ Thanh Châu đã từng cho hắn sự dịu dàng, Huyền Ngọc có tư cách gì mà dám cướp đi thứ thuộc về hắn?
"Thanh Châu..."
Tạ Thanh Châu ngẩng đầu, giọng nói bình đạm: "Tống Khê, chúng ta không thân quen như vậy, bản đế không nhớ ngươi có tư cách gọi thẳng tên bản đế."
"Hừm." Huyền Ngọc nhìn Tống Khê, "Có một số người tự đề cao bản thân, không nhận thức được vị trí của mình."
Vô Nhai ngửa đầu uống một chén rượu, "Sống nhờ vào những thứ đánh cắp được từ người khác, nghĩ mình là sao trên trời, không bao giờ học được cách đối mặt với hiện thực."
Tuế Trạch tươi cười ôn hòa, "Ngươi biết cỏ Huyền Tinh không? Loài cây này khi chưa nở hoa trông rất giống Dư Tâm Hoa, nhưng Dư Tâm Hoa là tinh hoa của đất trời, giúp tư chất tu luyện tăng lên, vô cùng quý hiếm, còn cỏ Huyền Tinh thì có rất nhiều, thường được dùng làm thức ăn cho linh thú cấp thấp. Có thể thấy, bề ngoài thì giống nhau, bên trong luôn khác nhau một trời một vực. Tuy cỏ Huyền Tinh không hiếm có, nhưng ít ra cũng có lúc hữu dụng, không dối trá, không tỏ vẻ thanh cao, ngươi——đúng là khiến người ta phải bật cười."
Huỳnh Hoặc cười liên tục, "Thế gian hàng ngàn sinh vật, mấy thứ hoa cỏ của ngươi thật kỳ diệu."
Long Hoàng ngồi dựa vào một gốc cây, không nhịn được cười, ngay cả Hình Việt cũng không ngăn được ý cười trên khóe môi.
Tạ Thanh Châu cũng bật cười, trước kia sao hắn không biết mồm miệng Tuế Trạch lại lợi hại như vậy?
Tống Khê đỏ mặt, hiện giờ hắn đã không còn sức để bày ra vẻ thanh cao, hắn chỉ biết, nếu Tạ Thanh Châu không quay lại với hắn, hắn sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.
Mắt hắn đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, "Thanh Châu, lúc trước là ta sai, ta...thật sự hối hận, ngươi để ta bù đắp lại sai lầm được không?"
Huyền Ngọc lập tức cười lạnh, "Ngươi điếc sao? 'Thanh Châu' là cái tên ngươi được quyền gọi? Đương nhiên ngươi hối hận rồi, không có người nào chuyện nào theo ý của ngươi, không có người theo sau ngươi, không có người vây quanh ngươi, không có ai đưa cho ngươi thứ ngươi muốn, ngươi hối hận là đúng rồi!"
Tống Khê bực tức, cái tên Huyền Ngọc này! Cướp mất Tạ Thanh Châu còn diễu võ dương oai trước mặt ta!
"Thanh Châu...ngươi không còn nhớ một chút tình cảm nào trong quá khứ sao? Còn Tiểu An...ngươi mặc kệ sao?"
Đôi mắt Tạ Thanh Châu đầy lạnh lùng: "Tống Khê, ngươi không biết lễ nghĩa, gọi thẳng tên bản đế, bản đế cũng không ngại cho ngươi tham quan ngục Phệ Hồn một chuyến nhớ đời đâu!"
"Còn dược linh này, nó có quan hệ gì với bản đế? Bản đế không diệt linh trí đem nó đi luyện đan là tốt lắm rồi, ngươi còn muốn thế nào?"
Tạ Thanh Châu hiếm khi tức giận, số lần tức giận cả trăm năm cộng lại cũng không bằng hôm nay. Rốt cuộc Tống Khê nghĩ cái gì mà lại cho rằng mình làm bao nhiêu việc tổn thương người khác như vậy, chỉ đơn giản nói một câu nhận sai thì hắn sẽ tiếp tục tha thứ?
Tống An nãy giờ bị lôi kéo, lúc này tránh khỏi tay Tống Khê, chỉ vào mặt Tạ Thanh Châu, "Sao ngươi có thể trơ trẽn tới mức này! Rõ ràng ngươi đuổi cha ta đi, vậy mà còn mặt dày muốn cha ta nhận sai!"
Huyền Ngọc đưa tay bóp cổ Tống An, giơ nó giữa không trung, "Đã nói ta không phải người tốt, ngươi thấy rồi đó, hiện giờ các ngươi trơ mặt đòi quay về, không ai mời các ngươi, muốn chết thì cứ việc nói thẳng, đừng dùng cái tay bẩn thỉu của ngươi chỉ lung tung!"
"Ngươi buông ra mau! Nó chỉ là trẻ con, sao ngươi lại ác độc như vậy?"
"Trẻ con? Ta cứ nghĩ mãi về thứ được gọi là 'trẻ con' trong miệng ngươi, không biết lễ phép, ngang bướng quá mức, lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn! Đây là 'trẻ con' thật không?"
"Hôm nay bản tôn cho nó biết kết quả cái thói kiêu ngạo của nó!"
Huyền Ngọc tung ra một chưởng, đánh tan linh thức của Tống An! Dùng một tay bắt lấy nguyên hình của Tống An.
Tống Khê run rẩy, "Ngươi ra tay tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy! Thanh Châu! Kẻ kia hung ác như vậy mà ngươi vẫn đứng về phía hắn sao?"
Huỳnh Hoặc cười nhạo, "Một dược linh dám xúc phạm Tiên Đế, bị như vậy cũng vừa lắm. Chính nó không trân trọng cơ hội được hóa hình người, trách ai bây giờ?"
Long Hoàng vẫn dựa vào gốc cây, tay cầm chiết phiến, "Không thể trách người khác, Ngọc Diệp Tuyết giúp tu vi tăng tiến, không có tác dụng với bọn ta, nhưng có thể ban cho thuộc hạ tu vi thấp, cũng có tác dụng đó."
Huyền Ngọc lại cọ cọ Tạ Thanh Châu, không ai quan tâm đến Tống Khê.
Tạ Thanh Châu nhìn hắn, "Chắc ngươi cũng đến từ thế giới khác, cấu kết với thứ trên người ngươi làm việc xấu, làm loạn một thế giới bình yên, niệm tình ngươi cũng không biết mục đích thực sự của thứ kia, không trừng trị ngươi, ngươi thấy chưa đủ ư?"
Tạ Thanh Châu biết đến hệ thống? Tất cả bọn họ đều biết? Vậy...hệ thống biến mất tại vì...bị tiêu diệt rồi?
Tại sao lại như vậy?
Tống Khê hoảng hốt, ngơ ngác nhìn Tạ Thanh Châu.
Huyền Ngọc đen mặt, ném hắn ra khỏi Thiên cung.
Hừ, đã ích kỷ còn bày ra vẻ mặt bị hại, thật phiền! Phải nhanh chóng tìm cơ hội giải quyết mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.