Dưới ánh nhìn của Hách Văn Sanh, Hiểu Hiểu nghiêm chỉnh đem năm khối thịt bò bít-tết quen thuộc đều nuốt vào trong bụng, Hách Văn Sanh mới chịu bỏ qua, mang theo Hiểu Hiểu an ổn đi về. Hiểu Hiểu mới bước được hai bước, Hách Văn Sanh nhìn cảm thấy có chút không ổn.
Lúc trước, không biết “tình trạng” chân của Hiểu Hiểu như thế nào. Nhưng bây giờ đã biết, làm sao cũng không nhìn được cái tên tiểu tử Hiểu Hiểu kia trong bộ dạng đó, chân đạp trên nền đá cẩm thạch lạnh như băng giữa mùa đông như thế. Hách Văn Sanh đi nhanh hai bước, xoay người ôm Hiểu Hiểu lên, hệt theo kiểu công chúa.
“Chủ nhân!”- Hách Văn Sanh đột nhiên hành động,khiến Hiểu Hiểu bị doạ sợ, mở to đôi mắt nhu thuận của mình, cậu không dám nghi vấn gì về bất cứ hành động của chủ nhân.
Hách Văn Sanh cúi đầu nhìn Hiểu Hiểu đang trong vòng tay mình lúc này, không dấu vết mà nhíu chặt mày,vuốt ve bên dưới cánh tay Hiểu Hiểu, giả bộ muốn đem cậu ném văng ra ngoài. Hiểu Hiểu với khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ bị cử chỉ của anh doạ đến trắng bệch. Cậu nhắm chặt mắt, mím môi lại, chờ đợi cơn đau cùng choáng váng sẽ đến với mình. Thế nhưng sự tình không như cậu nghĩ. Hách vân sanh vội ho một tiếng để che dấu nụ cười của mình, một lần nữa đem Hiểu Hiểu ôm chặt, khẽ nói: “Cánh tay ôm lấy cổ của tôi, một lát nếu có té xuống tôi cũng mặc kệ.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu như trước mím lấy bờ môi, mở mắt ra nhìn cái cổ thon dài của Hách Văn Sanh, chậm rãi đặt hai tay lên đó.
Hách Văn Sanh không nhịn được cười, giữ chặt cánh tay, đi qua dãy ghế lô, qua hành lang, ra đại sảnh của khách sạn…
Một màn ấm áp mập mờ này lọt vào trong tầm mắt của tổng giám đốc khách sạn đang nhìn lén Hách Văn Sanh, ông ta nhìn Hiểu Hiểu cuối cùng cũng thông suốt thoả mãn gật đầu mỉm cười, cao giọng hô: “Hách tổng, anh đi thong thả a! Về nhà nhất định phải nghỉ ngơi sớm chút!”
Đầu tháng mười hai, không khí rét dần, gió lạnh từng cơn, thoáng cái liền thổi xuyên thấu vào quần áo đơn bạc của hai người, cũng may là lái xe tới, trên xe có điều hoà, đến cùng không có để cho gió lạnh thổi đến xuyên tim.
Vừa xuống xe, Hách Vân Sanh đi đến bên ghế lái phụ mở cửa, đem Hiểu Hiểu ôm lấy, đi thẳng lên lầu, tiến vào phòng, mới đặt Hiểu Hiểu trên giường, nói: “Nghỉ một lát rồi ngủ đi, đã qua mười hai giờ rồi.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu gật đầu nhu thuận trả lời.
Hách Vân Sanh lo lắng, “Buổi sáng ngày mai không cho phép lại trốn tôi, biết không? Cùng tôi ăn điểm tâm”
“Vâng, chủ nhân, Hiểu Hiểu đã biết.”
“Vậy thì tốt, tôi trở về phòng trước, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”- Hách Vân Sanh đứng lên, liền có cảm giác quần áo bị xiết chặt, không cần nhìn anh cũng biết, nhất định là Hiểu Hiểu lại nắm lấy góc áo của mình.
Anh hỏi: “Còn có việc gì?”
“… Chủ nhân, người có thể hôn Hiểu Hiểu hay không… lên trán.”- Hiểu Hiểu nhăn nhó mà thỉnh cầu, đôi mắt to bất an mà quan sát biểu cảm của Hách Vân Sanh, sợ anh sẽ tức giận.
Hách Vân Sanh không nói lời nào, trực tiếp hành động, xoay người tiến đến sát vào Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu ngửa đầu khép kín đôi mắt, chờ đợi.
Cảm xúc ấm áp mềm mại đặt ở trên trán, thật giống với Nghiêm Quân, cho cậu cảm giác được một nụ hôn ôn hòa đủ lực.
Hiểu Hiểu thỏa mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, “Cảm ơn chủ nhân.”
Hách Vân Sanh đưa tay sờ đầu Hiểu Hiểu, ý xấu mà vò rối tóc ngắn mềm mại của cậu, như trấn an tiểu hài tử “Tốt rồi, có thể đi ngủ a.”
Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu, “Chủ nhân ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hách Vân Sanh trở lại phòng của mình, nằm trên giường thở phào một hơi.
Hồi tưởng lại những việc khi nãy, cùng với Hiểu Hiểu phát sinh một chút biến hóa, đối với một người luôn bình tĩnh và có quy tắc như anh mà nói , giống như mộng du, quỷ dị mà không chân thực.
Thế là, Hách Vân Sanh lần nữa mất ngủ.
Mà bên kia, Hiểu Hiểu lại ngủ rất ngon vì anh đã cho cậu cảm giác an ổn.
Sáng hôm sau, Hách Vân Sanh không hề nghi ngờ biến thành “gấu trúc”, vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi cơm chín quen thuộc, hít sâu một hơi, anh thăm dò: “Hiểu Hiểu?”
Hiểu Hiểu cầm lấy chén từ trong phòng bếp đi ra, trên người vẫn là bộ T-shirt rộng thùng thình.
“Chủ nhân, ngài gọi Hiểu Hiểu?”
Hách Vân Sanh đi đến trước bàn cơm ngồi xuống,vuốt vuốt huyệt thái dương vì ngủ không được mà có chút đau đớn, thấp giọng trả lời: “Ân, không có gì, chỉ nhìn xem cậu ở nơi nào, có hay không lại trốn tôi.”
Hách Vân Sanh nói những lời này tương đương với giải thích, căn bản không cần Hiểu Hiểu phải trả lời, Hiểu Hiểu do dự đứng trong chốc lát, gặp Hách Vân Sanh không có phân phó gì nữa, quay người trở lại phòng bếp mang một phần điểm tâm đi ra, cung kính đặt trước mặt Hách Vân Sanh, “Chủ nhân, mời dùng cơm.”
Hách Vân Sanh nhìn thấy vẫn không có thay đổi nào, cau chặt lông mày, trầm ngâm hỏi, “Sao lại một phần, của cậu đâu? Chẳng lẽ còn muốn ăn cơm thừa?”
Hiểu Hiểu đến quỳ bên chân Hách vân Sanh.
“Thực xin lỗi chủ nhân, Hiểu Hiểu biết rõ người không thích Hiểu Hiểu ăn cơm thừa của người, nhưng mà Hiểu Hiểu cũng không biết làm sao mới đúng, cho nên… Hiểu Hiểu mặc cho chủ nhân phân phó.” Hiểu Hiểu cẩn thận nhìn Hách Vân Sanh, khẽ liếc, nói: “Xin chủ nhân không nên tức giận, Hiểu Hiểu chịu phạt.”
“Chịu phạt?”- Hách Vân Sanh lặp lại,vừa rời giường lại đi ra quấy phá, để cho hắn muốn nổi giận.
“Vâng, Hiểu Hiểu cam tâm tình nguyện bị phạt.”- Hiểu Hiểu nhu thuận mà trả lời.
“Đi!” Hách Vân Sanh trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu, thanh âm cũng không lớn, “Lấy thêm chén đũa, đem phần bữa sáng này phân thành hai phần, cậu cứ ngồi đối diện với tôi mà ăn!”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu nghe lời làm theo, nhanh chóng hoàn thành mệnh lệnh của Hách Vân Sanh,nhu thuận mà ngồi ở cái bàn bên kia, cẩn thận từng li từng tí mà từ từ ăn cơm. Hách Vân Sanh phát hiện, đối đãi với Hiểu Hiểu, trực tiếp ra mệnh lệnh tựa hồ càng có hiệu quả hơn.
Hắn nhịn không được tò mò hỏi: “Tại chỗ Nghiêm Quân, cậu cũng ăn cơm thừa?”
Hiểu Hiểu để đũa xuống, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, lắc đầu, “Nghiêm chủ nhân phần lớn thời gian đều để cho Hiểu Hiểu giống như bây giờ ngồi ở trên bàn ăn cơm.”
── có khi cao hứng, một bên cũng sẽ lừa lấy cậu ăn, một bên lừa mình đút cho ngài ấy ăn.
Đương nhiên nửa câu sau Hiểu Hiểu không dám nói ra.
Huyệt thái dương thình thịch mà giật giật, trong nội tâm không rõ là có tư vị gì,Hách Văn Sanh âm dương quái khí hỏi: “Vậy tại sao cậu đến nơi này của tôi lại bắt đầu ăn cơm thừa hả? Là tôi ngược đãi cậu sao?”
Hiểu Hiểu mím môi, rất thành thật mà thấp giọng trả lời: “Chủ nhân đã từng nói qua, không muốn nhìn thấy Hiểu Hiểu, cho nên Hiểu Hiểu không dám ở trước mặt chủ nhân lúc ăn cơm, còn gây phiền toái cho chủ nhân.”
“…”
Đây là lần thứ hai Hách Vân Sanh nghe từ trong miệng Hiểu Hiểu nói như vậy, hắn tự tay đè lại huyệt Thái Dương đang nhảy loạn không ngừng, cảm thán nói: “Tôi sau này sẽ không dám chửi cậu hay mắng cậu nữa rồi, cái này… Quá mang thù rồi!”(*)
(*) thù dai á