Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 27: (h)




Hiểu Hiểu dừng lại, tuy chỉ trong một chớp mắt, nhưng vẫn bị Hách Vân Sanh cảm nhận được.
Hách Vân Sanh không khỏi nheo mắt lại.
Nam nhân chính là một loại sinh vật kỳ quái như vậy, mặc dù có vài thứ mình không nhất định ưa thích, nhưng nếu là đã thuộc về mình, liền muốn toàn bộ đều là của mình.
Hách Vân Sanh vỗ vỗ đầu Hiểu Hiểu, nói: “Lên.”
Hách Vân Sanh vốn chỉ là muốn hỏi Hiểu Hiểu một chuyện, cậu ngậm lấy vật của anh như vậy thì không có cách nào trả lời câu hỏi của anh được.
Thế nhưng Hiểu Hiểu lại hiểu lầm ý tứ của Hách Vân Sanh, cậu trực tiếp quay người nằm sấp trên giường, dùng bả vai cùng mặt bên chống lấy sức nặng thân thể, đem bờ mông cao cao nhếch lên, hai tay tách khe mông kéo sang hai bên khai mở, đem tất cả tư mật của cậu đều bạo lộ trước mắt Hách Vân Sanh, để cho anh thưởng thức vuốt vuốt.
“Mời chủ nhân hưởng dụng.”- Hiểu Hiểu quy củ mà nói.
“A?”- Hách Vân Sanh nhìn cảnh sắc kinh dị trước mắt kêu một tiếng, chỉ thấy hậu huyệt Hiểu Hiểu giống như khát khao khẽ co khẽ rút, hiện ra thủy quang rõ ràng. Anh nghi ngờ hỏi, “Em bỏ thứ gì vào trong sao?”
“Hiểu Hiểu… Hiểu Hiểu bôi một chút lòng trắng trứng gà.”- Hiểu Hiểu thấp thỏm không yên mà trả lời.
“Lòng trắng trứng gà cũng có thể làm dầu bôi trơn? Cái chủ ý này rất có sáng tạo.”- Hách Vân Sanh nâng mi, duỗi ngón trỏ ra, tại bên trên cửa huyệt của Hiểu Hiểu dùng một chút sức, ngón tay đi vào rất dễ dàng, bên trong nóng rực mềm mại, hơn nữa còn rất chặt chẽ, bụng dưới Hách Vân Sanh xiết chặt, không khỏi ảo tưởng mỹ cảnh khi đem dục vọng của mình tiến vào…
Hiểu Hiểu nói: “… Bên trong lòng trắng trứng gà có một chút thành phần thôi tình.”
“Thôi tình? Tại sao lại muốn thôi tình?” – Hách Vân Sanh không an phận mà bỗng nhúc nhích bờ mông, ngón tay mượn lấy chất lỏng bôi trơn từng chút từng chút cắm vào lại khiến cho anh càng thêm khát vọng mà muốn bạo phát, thanh âm trầm thấp mà áp lực, mang theo dục vọng khàn khàn, “Hiểu Hiểu, em đây là không thể chờ đợi được mà muốn bò lên giường của tôi ư? Có phải bởi vì có nguyên nhân khác không?”
Hách Vân Sanh người nói vô tâm, Hiểu Hiểu người nghe lại có ý. Cũng may Hiểu Hiểu đưa lưng về phía Hách Vân Sanh, Hách Vân Sanh không cách nào trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã  nhanh chóng mất đi huyết sắc của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu cậu… Xác thực là có bí mật không thể cho ai biết.
Kỳ thật thân thể của Hiểu Hiểu đã sớm bị cải tạo qua, một khi dị vật xâm nhập, tràng đạo của cậu sẽ tự động bài tiết dịch ruột non bôi trơn.
Thế nhưng mà cậu vẫn vẽ vời cho thêm chuyện ra mà bôi lên lên lòng trứng gà, tuy hiệu quả thôi tình không rõ ràng, nhưng không cách nào che dấu được sự thật cậu muốn hiệu quả thôi tình.
── lần thứ nhất của cậu vốn hẳn nên thuộc về Nghiêm Quân, thế nhưng cậu đi theo Nghiêm Quân sáu năm đều chưa được Nghiêm Quân sủng ái. Cậu vốn tưởng rằng Nghiêm Quân cũng giống như chủ nhân thứ nhất của cậu vì ghét bỏ hậu huyệt dơ bẩn của cậu, chỉ thích dùng khí cụ dạy dỗ cậu.
Chỉ là sự thật chứng minh, cậu nghĩ lầm rồi!
Người kia vừa tới không đến hai tháng liền đã được chủ nhân chiếm hữu, vậy mà cậu một mực đau khổ chờ đợi sáu năm, lại thủy chung không chiếm được?!
Việc này đối với cậu mà nói, một chút cũng không công bằng!
Sau đến khi bởi vì Hiểu Hiểu làm sai, Nghiêm Quân đã từng thấm thía mà nói với cậu, sở dĩ vẫn một mực giữ lại lần đầu của cậu, chính là vì để tương lai có thể tìm cho cậu một chủ nhân thật sự yêu thương cậu.
Nghiêm Quân căn bản cũng không có ý định sẽ giữ cậu lại, sự thật này lại khiến cho Hiểu Hiểu chịu đả kích.
Chỉ là Hiểu Hiểu biết rõ Nghiêm Quân mềm lòng, ít nhất đối với cậu rất mềm lòng.
Nếu như lần thứ nhất của cậu đã không có, sẽ không có người nào ưa thích cậu, tiếp nhận cậu, như vậy … Nghiêm Quân còn có thể hay không sẽ giữ cậu lại?
Có lẽ Hách Vân Sanh đã quên ước định ba tháng, thế nhưng Hiểu Hiểu tuyệt đối sẽ không quên, hơn nữa Hiểu Hiểu cũng nhớ thời điểm vừa mới tới, Hách Vân Sanh đối với cậu là vô cùng chán ghét…
Hách Vân Sanh không phải là chủ nhân vĩnh viễn của cậu!
Thế nhưng những chuyện này cũng không thể để cho Hách Vân Sanh biết rõ, Hiểu Hiểu dám cam đoan, nếu Hách Vân Sanh biết, nhất định sẽ nổi giận đùng đùng đuổi cậu ra ngoài, cuộc sống của cậu mới vừa bắt đầu tốt lên một chút mà thôi.
Hiểu Hiểu cho rằng, dùng lần đầu của cậu đổi lấy ôn nhu của Hách Vân Sanh trong thời gian hai tháng kế tiếp, đổi lấy sau hai tháng này được Nghiêm Quân thu lưu, rất đáng đổi!
Cho nên Hiểu Hiểu thoáng dừng một chút, dùng thanh âm thẹn thùng mà nhu nhuyễn giống như che dấu nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu muốn ngài dùng sức chiếm hữu Hiểu Hiểu!”
Những lời này, ngoài ý muốn càng làm Hách Vân Sanh thêm bực bội, “Em đã nói, chưa từng có người chính thức chiếm hữu em đúng không.”
“Đúng vậy, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu nhu thuận trả lời.
“Vậy để tôi trở thành người đàn ông đầu tiên của em, em có nguyện ý không?”
“Ngài là chủ nhân của Hiểu Hiểu, ngài là toàn bộ của Hiểu Hiểu.”
Hách Vân Sanh vừa rồi còn không thoải mái, bởi vì một câu nói kia của Hiểu Hiểu mà biến mất toàn bộ, không còn thấy bóng dáng tăm hơi, anh rút ngón tay vừa cắm hết vào trong cơ thể Hiểu Hiểu ra, nói: “Nằm xuống, tôi muốn em đối mặt với tôi, nhìn tôi, như vậy, sau này em mới nhớ kỹ tôi.”
Hiểu Hiểu có chút do dự, cậu định là sẽ đưa lưng về mà nghênh hợp, như vậy, cậu có thể đem Hách Vân Sanh tưởng tượng thành người khác, thế nhưng mệnh lệnh của Hách Vân Sanh lại dễ dàng phá vỡ kế hoạch tốt đẹp của cậu, mà cậu lại không thể phản kháng mệnh lệnh của chủ nhân.
Hiểu Hiểu chậm rãi trở mình, xoay thân thể lại, nằm xuống, ánh mắt đảo qua Hách Vân Sanh, lại thẹn thùng mà rủ xuống mí mắt, “Chủ nhân…”
Hách Vân Sanh nhìn bộ dáng xinh đẹp có thể ăn được và chỉ chờ được anh sủng ái kia, hầu kết nhún cao nhún thấp, anh lần nữa tiến lên đè trên thân thể có chút hơi lạnh mà run rẩy của Hiểu Hiểu, ngón tay giữ chặt cằm Hiểu Hiểu, “Đừng khẩn trương, nhìn vào mắt của tôi!”
Hiểu Hiểu giương mắt lên nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Hách Vân Sanh, chỉ thấy đường cong gương mặt tuấn tú rõ ràng của Hách Vân Sanh đang chậm rãi chậm rãi phóng đại trước mắt, sau một khắc liền sẽ cùng cậu dán vào nhau…
Hiểu Hiểu giật mình một cái, dùng sức uốn éo quay đầu, động tác đột nhiên này khiến cho nụ hôn của Hách Vân Sanh rơi trên mặt Hiểu Hiểu.
“Em làm gì vậy?”- Hách Vân Sanh nheo mắt lại hỏi, đây là điềm báo sắp tức giận rồi.
Bất cứ người nào, ngay tại lúc này lại bị cự tuyệt, cũng sẽ không vui vẻ nổi.
Hiểu Hiểu sắc mặt trắng bệch, thân thể ức chế không nổi run rẩy một cái, mới thấp giọng giải thích, “Chủ nhân, miệng Hiểu Hiểu là vật chứa cho dục vọng của chủ nhân, rất bẩn…”
Hách Vân Sanh nhíu mày, “Là ai dạy em những thứ quái gỡ này, toàn bộ đều quên hết cho tôi! Em đi theo tôi thì phải nghe theo quy củ của tôi, nghe lời, há mồm, đem lưỡi le ra.”
Hách Vân Sanh nói đến cuối, càng giống như là đang dỗ dành, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chòng chọc vào bờ môi nhạt màu của Hiểu Hiểu, lặp lại, “Ngoan, đem lưỡi le ra, sẽ không khó chịu đâu.”
“Thế nhưng mà ──”- Ánh mắt Hiểu Hiểu lập loè, “Hiểu Hiểu vừa mới ngậm qua chủ nhân…”
Hách Vân Sanh không để ý tới lý do thoái thác của Hiểu Hiểu, ngón tay giữ chặt cằm Hiểu Hiểu, phòng ngừa cậu lần nữa tránh đi, trực tiếp đè mặt xuống, không khách khí mà gặm gặm, một bên còn mơ hồ không rõ mà dỗ dành, “Nào, đem lưỡi le ra. Đừng để tôi mất nhẫn nại…”
Khí tức thuộc về Hách Vân Sanh đập vào mặt, chỉ bị người hôn môi thôi mà Hiểu Hiểu đã không nhịn được mà cứng ngắc, hô hấp cũng ngừng lại, sự vật trước mắt trở nên mơ hồ, cảm thụ lửa nóng bồi hồi ướt át trên môi.
Hiểu Hiểu trước kia chưa từng nghĩ đến sẽ có người chấp nhận hôn môi của cậu, cậu dơ bẩn như vậy ── dù sau này biết rõ Nghiêm Quân có hôn qua người kia, Hiểu Hiểu cũng chưa từng có tồn qua loại vọng tưởng này.
Mà bây giờ, đột nhiên có người không chê miệng cậu dơ bẩn không chịu nổi ── cậu cảm giác hô hấp của mình đình trệ rồi, trái tim dùng một loại tốc độ chưa bao giờ có mà mãnh liệt nhảy lên, cơ hồ muốn xông phá lồng ngực của cậu!
Hiểu Hiểu vụng về mà vươn tay đè lại lồng ngực của mình, trong đầu trống rỗng, cậu cuối cùng vẫn chịu không nổi hấp dẫn mà chậm rãi vươn đầu lưỡi phấn nộn ra.
Hách Vân Sanh lần đầu hưởng dụng thân thể của nam nhân, cũng không có bất kỳ cảm giác chán ghét gì mà anh cho là sẽ có, ngược lại như một thiếu niên sững sờ chưa từng bị tình dục tẩy lễ qua, kích động dị thường. Đến khi anh cảm giác được bờ môi bị một vật thể hơi lạnh ẩm ướt nhuyễn mềm chạm vào, anh không chút do dự há miệng đem lưỡi của cậu ngậm vào trong miệng, dùng hàm răng cắn xé, dùng đầu lưỡi khiêu khích (xx), sau đó, mới thuận theo môi dưới dời đi, chậm rãi gặm cắn cằm Hiểu Hiểu, cái cổ, thẳng đến hai khỏa anh đào phấn nộn trên bộ ngực trơn nhẵn thuộc về nam nhân…
Hiểu Hiểu kìm lòng không được mà ưỡn ngực nghênh hợp với động tác của Hách Vân Sanh, cảm giác kia không giống với khí giới lạnh như băng mang đến cứng rắn đau đớn, mà là … một loại cảm giác lạ lẫm lại ôn hòa đến mức cơ hồ có thể hòa tan cậu ra….
Hiểu Hiểu phảng phất như đã quên chính mình là ai, cũng quên người đang trên người mình là ai, cậu chỉ biết là ── cậu bị một loại tình triều lạ lẫm mà mãnh liệt giam hãm, so với bất luận thuốc thôi tình gì trong dĩ vãng  đều khiến cho cậu khó có thể chống cự hơn…
Cậu không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài, tựu như người đang phiêu phù giữa biển rộng bức thiết muốn chiếm được bất kỳ thứ gì có thể duy trì sự sống, vô tình nức nở nghẹn ngào, “Ân…”
Hách Vân Sanh đang ra sức cày quấy, đột nhiên nghe được thanh âm giống như cầu cứu của Hiểu Hiểu, không khỏi tò mò ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hiểu Hiểu sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hiển nhiên tình dục đã bị anh gợi lên, cậu chỉ có thể mở lớn miệng dốc sức liều mạng thở, mà đầu lưỡi còn theo hơi thở mà duỗi ra thụt vào…
Hách Vân Sanh bị phản ứng non dại của Hiểu Hiểu trực tiếp làm cho sung sướng, cười vang dội, dời lên bờ môi kia, hôn tới một ngụm, nói: “Đem đầu lưỡi thu vào, hô ── hấp ── “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.