Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 37:




Hiểu Hiểu nhìn hồi lâu không thấy chủ nhân có hành động gì, cậu sợ sệt cúi đầu.
Nghiêm Quân hơi nhướng mi, hỏi: “Hách Vân Sanh đang làm gì?”
“Hách chủ nhân đang ngủ, chủ nhân.”
Nghiêm Quân nhẹ gật đầu, quay người đi về phía bên phải, “Đi theo tôi.”
“Vâng, chủ nhân.” – Hiểu Hiểu mím lấy bờ môi nhạt sắc đáp, khép hờ cửa phòng lại, thật nhanh đuổi kịp bước chân của Nghiêm Quân.
Nghiêm Quân dẫn Hiểu Hiểu lên phòng ở lầu trên, vừa vào cửa, hắn liền bày ra bộ dáng ưu nhã đi đến ghế sô pha tại phòng khách, ngồi xuống.
Hiểu Hiểu vẫn giống như lúc trước, theo sát hắn rồi rất tự nhiên mà nhu thuận quỳ gối bên chân Nghiêm Quân.
“Gục xuống.”- Nghiêm Quân nói, thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại có loại khí thế không cho phép người khác kháng cự.
“Vâng, chủ nhân.” – Hiểu Hiểu hai tay chống đất, đem phần lưng mình nằm ngang xuống.
Cái tư thế này trước kia vẫn thường hay làm, kể từ khi đến ở bên cạnh Hách Vân Sanh, anh chưa từng có yêu cầu cậu làm hành động như vậy.
Khoảng cách sau hai tháng, cậu lại được làm tiếp cử chỉ này, lại còn là tự nhiên lưu loát như vậy,  phảng phất tựa hồ hai tháng cách xa chưa từng tồn tại.
Nghiêm Quân duỗi thẳng hai chân, tự nhiên mà để Hiểu Hiểu tựa lưng vào, tùy ý cho phép cậu xem đó như một vật dụng trong nhà, không nói thêm gì nữa.
Theo góc độ nằm sấp kia, Hiểu Hiểu căn bản không nhìn thấy biểu lộ của Nghiêm Quân, thế nhưng Hiểu Hiểu biết rõ, lúc này Nghiêm Quân nhất định đang nhàm chán cúi đầu đùa nghịch với những ngón tay của chính mình.
Ước chừng qua được một lúc, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Hiểu Hiểu vô cùng hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bé trai xinh đẹp mặc trên người bộ đồ ngủ gợi cảm từ phòng ngủ đi ra, khi nhìn thấy bọn họ, tựa như nhìn thấy cái gì đó rất quái dị, kinh ngạc nhíu mày, sau đó, mới cười tít mắt ngồi ở kế bên Nghiêm Quân, ôm lấy cánh tay của hắn, hỏi: “Người này là ai?”
Ngữ khí bé trai mang theo hờn dỗi, nhưng lại không làm cho người ta chán ghét.
Cơ thể Hiểu Hiểu hơi buông lỏng một chút trong nháy mắt lại căng cứng lên, một cái liếc mắt về phía bọn họ cũng không dám, giả vờ đưa mắt nhìn đồ vật trong nhà.
Phía sau truyền đến tiếng nói đặc biệt trầm ổn của Nghiêm Quân, “Cậu ấy chỉ là một tên đầy tớ của ta mà thôi, nghe lời, em đi ra ngoài chơi một lát, không phải đã cho em một tấm thẻ vàng sao? Đi mua một vài thứ em muốn đi.”
Bé trai cũng không có phản kháng gì, từ từ đứng lên, trở lại phòng ngủ, không đầy một lát lại đi ra, trực tiếp đi ra ngoài.
Hiểu Hiểu nghiêng mắt ngắm nghía bóng lưng bé trai, trong nội tâm là một mảnh thất lạc.
Người đó chính là Lý Nhạc Dương. Mắt nhìn thấy người đã rời đi, Nghiêm Quân hỏi: “Muốn cái gì ở đây à?” – Thanh âm nhàn nhạt của Nghiêm Quân truyền từ đỉnh đầu đến.
Dưới thần sắc sáng ngời của Hiểu Hiểu, Nghiêm Quân đã đem chân rút về, lúc này hắn có chút uốn cong eo, vừa vặn thu hết biểu cảm của Hiểu Hiểu vào trong mắt.
“Không có… Không muốn cái gì hết, chủ nhân.” – Hiểu Hiểu rủ mí mắt xuống, ngăn cản ánh mắt sắc bén kia, phảng phất như muốn nhìn thấu tận đáy lòng cậu.
Nghiêm Quân đối với sự phản kháng của Hiểu Hiểu chỉ hơi nhíu mày, cũng không có tức giận, đưa tay chế trụ cằm Hiểu Hiểu, nâng mặt cậu lên, nói khẽ: “Tôi trước giờ chưa từng yêu cầu qua nô lệ của mình phải đem toàn bộ tâm tư phô bày ra, nhưng có lẽ bởi vì như vậy, tôi cảm thấy bản thân hình như có chút không hiểu rõ tâm tư của cậu.”
Ngữ khí của Nghiêm Quân vẫn nhàn nhạt như trước, giống như đang kể một chuyện tạp nham nào đó, thế nhưng lại khiến Hiểu Hiểu luống cuống, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu luôn toàn tâm toàn ý với chủ nhân, kể cả thân thể cùng tư tưởng, chủ nhân muốn biết cái gì, Hiểu Hiểu tuyệt đối sẽ không dám giấu diếm!”
“Hửm?” – Nghiêm Quân câu lên khóe miệng, “Vậy cậu nói cho tôi biết, lúc nãy khi nghe tiếng mở cửa, cậu cho rằng đó là ai?”
Hiểu Hiểu mân lấy môi, cúi đầu.
Nghiêm Quân tiếp tục nói: “Cậu cho rằng là Lý Nhạc Dương, hay  là Hách Vân Sanh?”
“Hiểu Hiểu tưởng Hách chủ người đến, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu trả lời, ngữ khí cậu dùng không như lúc đáp lại với Hách Vân Sanh, mà là thanh thúy lưu loát không có âm cuối, có khí chất mềm mại và nhẹ nhàng.
“À.” – Nghiêm Quân gật đầu, “Xem ra cậu cùng với Hách Vân Sanh ở cùng nhau cũng không như tôi nghĩ nhỉ.”
“Vâng, chủ nhân.” – Hiểu Hiểu thấp giọng đáp.
Nghiêm Quân đứng thẳng người, thoải mái hướng vào bên trong  ghế sô pha, toàn thân tản mát ra một loại khí tức lười biếng, lời nói đột nhiên xoay chuyển, cùng với phong thái trên thân không hợp nhau, toát lên sự nguy hiểm cùng thâm sâu.
“Tôi rất hiểu anh ấy, tuy là tôi yêu cầu anh ấy chiếu cố đến cậu, nhưng nếu không để cậu ở trong lòng, anh ấy làm sao sẽ dẫn cậu đi tới đây chứ.”
Nghiêm Quân nói tới đó thì dừng lại, đôi mắt xinh đẹp đánh giá Hiểu Hiểu từ trên xuống dưới, nói tiếp: “Hiểu Hiểu, cậu nhìn có vẻ đơn thuần nhu thuận, thế nhưng sự thật có phải như vậy hay không? Một tiểu hài tử sinh trưởng trong môi trường kia, cho dù không xấu, cũng sẽ không đến mức sạch sẽ mà không nhiễm bụi trần được.”
“Hiểu Hiểu, kỳ thật cậu cũng thủ đoạn lắm, chỉ là trước kia chưa có sự xuất hiện của Lý Nhạc Dương, nên cậu không có cơ hội phô diễn tài năng thôi.” – Nghiêm Quân lại chuyển hướng câu chuyện, “Tôi cũng không muốn biết cậu dùng cách gì để cải biến thái độ của Hách Vân Sanh đối với cậu, tôi chỉ muốn biết, cậu cùng anh ấy có trải qua tiếp xúc thân mật chưa, ý của tôi là xảy ra quan hệ đó?”
Hiểu Hiểu mân lấy bờ môi nhạt sắc, đối mặt với thần sắc cùng lời nói có vẻ như dịu dàng kia của Nghiêm Quân, cậu cảm thấy toàn thân run rẩy khó mà khống chế được.
Cậu luôn cho rằng bản thân khá hiểu rõ Nghiêm Quân, nhưng lại có đôi khi, cậu cảm thấy một chút cũng không thể lý giải nổi tâm tư của hắn, giống như lúc này vậy. Một lát sau, cậu mới máy móc khẽ mở miệng, hồi đáp: “Có, chủ nhân.”
Độ cong ở khóe miệng biến mất, Nghiêm Quân trở nên nghiêm túc, “Nếu vậy, là cậu chủ động câu dẫn anh ấy, hay là anh ấy bắt buộc cậu?”
“Là…….”
Hiểu Hiểu vừa mới nói một chữ, đã bị Nghiêm Quân phất tay đánh gãy.
Nghiêm Quân cười nói: “Ha ha, tôi vậy mà lại đi hỏi một vấn đề ngu ngốc, với tính cách ngoan cố khó chịu của Hách Vân Sanh,  làm sao có khả năng cường hãm cậu chứ? Để tôi đoán xem, chính cậu là người chủ động đúng không?”
Nghiêm Quân lại nói tiếp, “Cậu biết rõ tôi chỉ đem cậu gửi ở chỗ Hách Vân Sanh thời gian ba tháng, sau đó có khả năng sẽ trở về bên cạnh tôi, cũng có khả năng sẽ lại một lần nữa bị chuyển giao cho người khác.”
“Nhưng đối với  một tên nô lệ mà nói, nếu muốn được sống an ổn bên cạnh chủ nhân mới, nhất định cần phải giữ lại lần đầu tiên mà, đúng không?” – Nghiêm Quân giống như lơ đãng nhìn vào ánh mắt của Hiểu Hiểu, hỏi.
Hiểu Hiểu gật đầu, “Đúng vậy, chủ nhân.”
“Cậu theo tôi sáu năm, tôi vẫn chưa cướp đi lần đầu tiên của cậu, thế nhưng cậu lại đem thứ quý giá kia dâng tặng cho Hách Vân Sanh … Cậu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Hiểu Hiểu…”
Nghiêm Quân lần nữa đánh gãy lời Hiểu Hiểu …, phảng phất giống như không có nghe thấy, nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Theo những gì tôi biết, Hách Vân Sanh nhất định không phải là chủ nhân tốt nhất mà trong lòng cậu lựa chọn, thế tại sao cậu lại muốn đem thứ trân quý đó tặng cho anh ta? Cậu không phải là muốn sau này vẫn được ở lại bên cạnh của anh ta chứ, cậu … không muốn tôi tìm một chủ nhân mới cho cậu à …”- Nghiêm Quân lập tức nhìn về Hiểu Hiểu, híp mắt khẳng định: “Cậu muốn tôi lưu lại cậu, đúng không!”
Nghiêm Quân hoàn toàn đoán trúng tâm tư của Hiểu Hiểu, nhưng mà, hắn chỉ đoán đúng mở đầu, cũng không có đoán đúng kết quả.
Một người như cậu, một khi bị ai đó cứu tế cho sự quan tâm cùng  bảo vệ, liền nhất định sẽ rơi vào tay giặc. Tuy nhiên, lúc mới bắt đầu Hiểu Hiểu cũng biết hậu quả, chỉ là càng lúc càng nhịn không được, tiến gần đến sự ôn hòa xa vời đó, việc này cho tới bây giờ đều là ôm ấp hy vọng cùng hoài bão viễn vong mà thôi.
Cậu chỉ nghĩ, hưởng thụ một chút cũng mãn nguyện rồi, nhưng khi đạt được đến hiện tại, liền không muốn đẩy Hách Vân Sanh ra nữa.
Ban đầu, Hiểu Hiểu vốn định sẽ vuốt ve Nghiêm Quân, nói là vì muốn được trở về bên hắn nên mới câu dẫn Hách Vân Sanh khiến hắn tức thôi, nhưng mà, sau này thì thế nào? Hiểu Hiểu không thể không bi ai mà thừa nhận, cậu vậy mà đã động tâm rồi, là động tâm với Hách Vân Sanh. Mà loại cảm giác này đối với một tên nô lệ chính là điều tuyệt đối không cho phép! Dù cho nó có xuất hiện, có xảy ra, cũng là đối với chủ nhân của mình, chỉ là…
Đến khi hiểu ra được, cậu đã sớm hãm sâu vào, không thể tự kềm chế.
Nhưng, cậu là một tình nô, toàn bộ vận mệnh đều nằm trong tay chủ nhân, mà chủ nhân chân chính của cậu lại chính là Nghiêm Quân.
Theo Nghiêm Quân, cậu bị đẩy đến chỗ của Hách Vân Sanh, sau đó sẽ lại bị Hách Vân Sanh đẩy vào tay người khác, Hách Vân Sanh nhất định không phải là chủ nhân sau này của cậu. Nghiêm Quân là một người trọng tình anh em, hẳn là sẽ không làm khó Hách Vân Sanh, mà cậu cũng đã sớm nhận định, Hách Vân Sanh không phải là chủ nhân sau này của cậu rồi…
Cổ họng nghẹn đắng, cậu đã đoán được kết cục bi thảm của chính mình, nhưng bản thân lại không có cách nào để thay đổi sự thật tàn nhẫn đó, không có cách nào để không lại nhảy vào cái hố đen đó, cậu hơi nghẹn giọng, nói: “Ngài nói rất đúng, chủ nhân.”
“Thế nhưng mà … “ –  Nghiêm Quân duỗi người thêm lần nữa, vẫn là cái tư thế lười biếng kia, nhẹ nhàng phun ra một câu, lại là hung hăng mà đấm vào trái tim Hiểu Hiểu: “Cậu tính sai nước cờ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.