Nếu muốn hỏi biến hóa lớn nhất của Hách Vân Sanh là cái gì, thì phải là trước kia anh sẽ mệnh lệnh cho Hiểu Hiểu đồng thời cùng anh tiến vào thiên đường, mà giờ khắc này khi anh cao trào, anh lại dùng sức cầm thanh nha của Hiểu Hiểu ngăn cản Hiểu Hiểu bắn tinh.
Hiểu Hiểu theo Hách Vân Sanh lâu như thế sớm đã quen với việc Hách Vân Sanh khoan dung với cậu, không hề chuẩn bị bị Hách Vân Sanh nắm địa phương yếu ớt nhất trên thân thể, trong nháy mắt đó khoái cảm kích thích bị đau đớn thay thế khiến cậu không khỏi có chút thất thần, rồi cậu nghe thấy thanh âm của Hách Vân Sanh sau khi trải qua tình dục khàn khàn chậm rãi nói: “Tôi cuối cùng hỏi cậu một lần, nếu lúc này, tôi cho cậu cùng đi theo tôi, cậu sẽ lựa chọn cái gì?”
Tuy rằng Hách Vân Sanh đã quyết định là sẽ không buông tay, chính là anh vẫn là muốn chính tai nghe thấy Hiểu Hiểu nói với anh nguyện ý đi cùng anh.
Lần này Hiểu Hiểu cũng không làm cho Hách Vân Sanh thất vọng, cậu chỉ bởi vì không dám tin Hách Vân Sanh còn có thể cho cậu một cơ hội nữa mà hơi hơi sửng sốt một chút, nhanh chóng trả lời, “Tôi nguyện ý đi cùng ngài! Hiểu Hiểu nguyện ý đi cùng ngài!”
Hách Vân Sanh đem mặt chôn sau lưng Hiểu Hiểu che dấu khóe miệng không chịu khống chế mà gợi lên ý cười, áp cổ họng hỏi: “Cậu rõ ràng tôi là ai không?”
“Ngài là chủ nhân, là chủ nhân của Hiểu Hiểu!” Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Ngài là Vân Sanh của Hiểu Hiểu.”
Không thể không nói một câu cuối cùng của Hiểu Hiểu thật sự lấy lòng được Hách Vân Sanh, chỉ là lúc Hách Vân Sanh cao hứng lại đồng thời phải ngăn chặn loại tình cảm này, bởi vì anh hiểu được, chỉ có cho Hiểu Hiểu một cái giáo huấn nghiêm khắc, khiến Hiểu Hiểu có thể nhớ kỹ sai lầm mà cậu đã phạm phải, Hiểu Hiểu mới có thể chân chính hiểu được tầm quan trọng của Hách Vân Sanh anh đối với Hiểu Hiểu.
Mà anh cũng phải thay thế được người tên là “Chủ nhân”, trở thành người quan trọng nhất trong cảm nhận của Hiểu Hiểu!
Cho nên Hách Vân Sanh nói một câu: “Cậu nguyện ý đi theo tôi, nhưng cậu có từng nghĩ, tôi đã không muốn mang theo cậu nữa không?”
Như Hách Vân Sanh đã đoán trước, sau khi Hiểu Hiểu nghe được câu hỏi này của anh trên thân thể rõ ràng cứng ngắc lại, những lời này của anh thành công đem ý tưởng của Hiểu Hiểu đánh nát.
Sau đó Hách Vân Sanh hừ một tiếng nhanh chóng đứng dậy rời khỏi thân thể của Hiểu Hiểu, không có lời tâm tình ôn nhu, không có săn sóc rửa sạch, mà là quyết tuyệt không chút lưu tình nào giống như thời điểm lúc trước Hiểu Hiểu rời khỏi anh, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi cửa ghế lô đi ra ngoài.
Ghế lô trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, Hiểu Hiểu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của chính bản thân cậu không biết là bởi vì tình dục vừa rồi hay là bởi vì bóng dáng quyết tuyệt của Hách Vân Sanh mà tạo ra.
Không biết qua bao lâu, Hiểu Hiểu chậm rãi di động thân thể tựa vào trên ghế sa lông dùng tay ôm đầu gối của mình, rồi mới vùi đầu vào giữa hai chân.
Hách Vân Sanh nói đúng, khóc là một loại lợi khí mà cậu dùng để đối phó với Hách Vân Sanh.
Nô lệ của nô lệ đảo từ khi sinh ra chuyện thứ nhất được học không phải là dạy dỗ, mà là làm thế nào để nhìn biết được sắc mặt của người khác. Khi cậu lần đầu tiên nhìn thấy Hách Vân Sanh, cậu đã lập tức nhìn thấu dưới tính tình nóng nảy của Hách Vân Sanh có một trái tim mềm mại, mà người như thế, sợ nhất chính là người khác khóc.
Cho nên số lần khóc lúc cậu ở căn hộ của Hách Vân Sanh cơ hồ còn nhiều hơn so với số lần khóc trong hai mươi năm sinh mệnh trước đó, đây là một loại thủ đoạn để cậu lấy được sự sủng ái của Hách Vân Sanh.
Cho nên, hai mươi ngày cậu đến Dạ Thăng không khóc, dọc theo đường đi bị nhiều người động thủ động cước như vậy cũng không khóc, chỉ có một khắc khi nhìn thấy Hách Vân Sanh kia, cậu mới khóc…
Hách Vân Sanh nói đúng, cậu chỉ dùng nước mắt để đối phó với Hách Vân Sanh thôi.
Chỉ là hiện tại Hách Vân Sanh đi rồi, tại sao cậu vẫn muốn khóc chứ?
Hiểu Hiểu vô tri vô giác không biết đã đợi trong ghế lô bao lâu, Tiểu Trát mới đến đây, lúc Tiểu Trát nhìn thấy biểu tình mờ mịt bi thương của Hiểu Hiểu đầu tiên là ôm lấy Hiểu Hiểu vào trong ngực an ủi, cậu ta nói người chính là như vậy, tuy rằng nhìn như tự do, nhưng thời điểm đối mặt với vận mệnh chọc ghẹo vẫn sẽ thân bất do kỷ. Chỉ cần suy nghĩ thoáng là được rồi, trên thế giới này không có cái gì là không thể vượt qua nổi.
Nhưng Hiểu Hiểu lại giống như đầu gỗ vậy, tựa hồ ngay cả Tiểu Trát nói cái gì cũng không biết.
Tiểu Trát vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, cậu ta muốn kéo Hiểu Hiểu trở về ký túc xá của nhân viên, nhưng không biết tại sao một người thoạt nhìn gầy yếu như Hiểu Hiểu cậu ta lại dùng mười phần sức lực vẫn không thể kéo đứng lên nổi. Cuối cùng cậu ta chỉ có thể đi ra ngoài tìm Đường tiên sinh hỗ trợ, để Đường tiên sinh ra mặt chiếm ghế lô này.
Trên mặt Đường tiên sinh vẫn mang theo vẻ tươi cười vốn có, lúc nghe đến Tiểu Trát nói lại tình huống, không chút do dự đáp ứng cũng dặn Tiểu Trát chăm sóc tốt Hiểu Hiểu.
Tiểu Trát vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ không để cho Hiểu Hiểu rụng một sợi tóc gáy nào.
Trong lòng Đường tiên sinh biết rõ ràng, tuy rằng Tiểu Trát qua lại gần gũi với Hiểu Hiểu, lại thủy chung luôn là một người ngoài cuộc.
Cho nên vào sáng ngày thứ hai khi lão bản của Dạ Thăng Hồng Thăng tự mình giá lâm đến ghế lô nói cho Hiểu Hiểu rằng cậu lần thứ hai bị qua tay, không chỉ có Hiểu Hiểu bị tin tức đột nhiên này đả kích đến sắc mặt trắng bệch, mà ngay cả Tiểu Trát luôn luôn thích cười như ánh mặt trời cũng cười không nổi.
Nhưng mà vào lúc này, Hiểu Hiểu lại nở nụ cười, Hiểu Hiểu nói với Tiểu Trát: “Tiểu Trát, kỳ thật đối mặt với vận mệnh trêu cợt, có lẽ các cậu sẽ giãy dụa sẽ phản kháng, chỉ là… tôi chỉ có thể lựa chọn thuận theo thôi.”
Hiểu Hiểu dưới biểu tình kinh ngạc của Tiểu Trát giống như rất bình tĩnh tiêu sái mà rời khỏi ghế lô, nhưng là trên nét mặt trong động tác kia lại mang theo đầy vẻ mất tự nhiên.
Hiểu Hiểu mượn phòng dạy dỗ của Đường tiên sinh lần thứ hai đem mình rửa sạch sẽ, cậu do dự lại do dự, nhưng vẫn như cũ không có đem đồ vật mà Hách Vân Sanh để lại trong thân thể cậu lấy ra, mà cứ như vậy mặc lên quần trinh tiết Hồng Thăng đưa tới.
Hiểu Hiểu chuẩn bị thỏa đáng xong bị đưa đến phòng nghỉ của Hồng Thăng, vẫn là bộ dáng lúc cậu bị đưa tới kia, chẳng qua lần này là cậu quỳ gối bên chân Hồng Thăng.
Hồng Thăng ngồi trên ghế sa lông chán đến chết mà chơi điều khiển từ xa trong tay, đó là điều khiển từ xa có thể khống chế tần suất chấn động dương cụ giả của quần trinh tiết chôn ở trong cơ thể Hiểu Hiểu. Hồng Thăng giống như vô tình dùng ngón tay qua lại gảy chốt mở, lại chỉ khổ cho Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu vốn là trong lòng rất loạn, lại bị đồ vật trong cơ thể lúc nhanh lúc chậm có đôi khi sẽ dừng lại có đôi khi lại đột nhiên chuyển động quấy rối đến cái gì cũng không nghĩ ra nổi.
Lúc Hiểu Hiểu vẫn còn là nô lệ của Nghiêm Quân, cho dù không phải là mỗi ngày, cách một hai ngày cũng đều sẽ được cho phép phát tiết dục vọng một lần, lúc ở trong căn hộ của Hách Vân Sanh lại càng không có kiêng kị gì. Nhưng từ sau khi đi vào Dạ Thăng, cậu chưa từng bị dạy dỗ, cũng chưa từng phát tiết dục vọng dù chỉ một lần.
Cho dù đêm qua thời điểm bị Hách Vân Sanh đâm thủng Hách Vân Sanh cũng thái độ khác thường không để cho cậu phát tiết.
Lúc này bị Hồng Thăng như thế gây sức ép, dục vọng tựa như thủy triều giống nhau chắn cũng ngăn không được dâng lên.
Mà cái quần trinh tiết Hồng Thăng cho Hiểu Hiểu mặc kia lại tận chức tận trách trói buộc dục vọng của Hiểu Hiểu, khiến Hiểu Hiểu muốn đứng dậy cũng không dậy nổi, càng không nói đến là phát tiết ra.
Cho nên thời điểm Hách Vân Sanh áo mũ chỉnh tề đi vào phòng nghỉ của Hồng Thăng, thấy chính là một cảnh sắc như vậy ── Hiểu Hiểu sắc mặt hồng nhuận quỳ gối bên chân Hồng Thăng, trong đôi mắt to xinh đẹp mà thủy nhuận mang tình dục ẩn nhẫn một khắc khi nhìn thấy anh kia đột nhiên sáng lên một tia quang mang gọi là “Hy vọng”.