Hách Vân Sanh trở lại phòng của mình, cởi y phục ra đi vào phòng tắm, mở vòi sen lên, muốn dùng nước lạnh để xoa dịu tâm tư đang hỗn loạn của mình…
Nước lạnh như băng dội lên đỉnh đầu, chảy đến cổ, đến bờ vai, thuận theo đường cong cơ thể xuôi xuống, Hách Vân Sanh đột nhiên giật mình, nhanh tay khóa vòi sen lại.
Tại sao anh lại quên một điều tối trọng yếu vậy chứ!
—- Người đói bụng năm ngày cần nhất chính là gì?
Đương nhiên là thức ăn rồi! Thế mà bây giờ anh mới nhớ tới có lẽ là cần phải làm chút gì đó cho Hiểu Hiểu đấy! Anh đây là loại gì vậy?!
Hai tay vò vò rối loạn mái tóc ướt nhẹp trên đầu, đi nhanh ra khỏi phòng tắm, tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc vào.
Hách Vân Sanh không biết làm cơm, anh một ngày ba bữa, không phải giải quyết ở nhà hàng, thì cũng đều là nhờ trợ lý đặc biệt đặt thức ăn nhanh mang đến. Cho nên ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là người này. Bất đắc dĩ, Hách Vân Sanh phải giày vò người phụ nữ đáng thương này, người ta đang mang thai đó! Thế là nhấc điện thoại gọi đến cô nhờ cô đặt một phần cháo mang đến.
Vấn đề đã được giải quyết, Hách Vân Sanh nhổ một bãi nước bọt trọc khí, đột nhiên muốn nhìn người kia một chút, xem xem cậu ta đang làm gì.
Hách Vân Sanh nhìn ngắm bàn chân mình trên sàn nhà chốc lát....... quyết định đẩy cửa phòng đang khép hờ. Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi anh nghĩ rằng Hiểu Hiểu đã ngủ rồi.
Lại đi vào trong, Hách Vân Sanh mới nhìn rõ Hiểu Hiểu đang co rúc ở trên giường. Hiểu Hiểu dựa lưng vào giường, hai tay vuốt ve đầu gối cuộn mình thành một đoàn, đầu chặt chẽ úp trên đầu gối, Hách Vân Sanh cơ bản không nhìn thấy nét mặt của cậu.
Hách Vân Sanh biết rõ, tư thế này là dạng tư thế phòng vệ. Con người chỉ khi thương tâm khổ sở cực hạn, mới có thể bảo trì tư thế như trong bụng mẹ để tạo cho mình cảm giác an toàn, đem tất cả mọi thứ xung quanh cách ly với mình.
Hách Vân Sanh có chút bận tâm, bước nhanh đến, đột nhiên ánh mắt bị một mảng màu đỏ thẫm làm kinh hoảng—-tại giữa hai chân của Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh không biết đã xảy ra chuyện gì, gắt gao nhìn về chỗ đó, phát hiện huyết dịch đã khô cạn…. chính là ở hậu huyệt. Hách Vân Sanh nhanh nhẹn bò lên giường giữ chặt cánh tay gầy yếu của Hiểu Hiểu, ngữ khí gấp gáp, hỏi:”Tại sao lại chảy máu nhiều như thế?”
Hiểu Hiểu vẫn còn đang chìm sâu trong thế giới của mình, cậu cho rằng chủ nhân đã đi rồi, giống như mấy ngày trước không thèm để ý tới mình nữa, cũng sẽ không còn muốn nhìn thấy cậu, nội tâm vô cùng hoang mang lo sợ.
Đúng lúc này cánh tay đột nhiên bị bắt lấy cùng với tiếng quát bên tai, không khỏi càng thêm hoảng sợ.
Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn thấy là chủ nhân của mình, kinh ngạc và vui mừng không thể che giấu mà theo đôi mắt vẫn còn ngấn lệ mà toát ra:”Chủ nhân.”
Hách Vân Sanh không có phòng bị, tất cả các loại cảm xúc tràn ngập trong ánh mắt Hiểu Hiểu đều trực tiếp phóng thẳng đến Hách Vân Sanh, trái tim anh trong nhất thời như bị ai siết chặt:”Cậu..... khóc.”
Hiểu Hiểu mở to hai mắt, mê mang mà đưa tay sờ lên mặt, có cảm giác ướt ướt.
Hiểu Hiểu mân lấy bờ môi, một bên dùng tay chà chà quệt quệt bừa loạn trên mặt lau đi nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào một bên quỳ gối mà nói….”Chủ nhân không thích, Hiểu Hiểu sẽ không khóc nữa!”
Nhưng mà, nhìn Hách Vân Sanh gần ngay trước mắt, khóe mắt vừa mới tàn nhẫn lau khô giờ lại một lần nữa dâng lên đầy nước.
Nếu từ đầu cố nhẫn nhịn không khóc, Hiểu Hiểu nhất định có thể tiếp tục chịu đựng. Thế nhưng “van” cảm xúc một khi đã mở, muốn ngưng lại cũng ngưng không được nữa.
“Hiểu Hiểu không khóc!” Hiểu Hiểu thì thào trong miệng, thế nhưng nước mắt vẫn cứ rơi liên tục, nghiêng mắt nhìn thấy Hách Vân Sanh khẽ nhăn mày, Hiểu Hiểu chỉ biết cúi đầu thả tay xuống, “… Thực xin lỗi chủ nhân, chủ nhân trừng phạt Hiểu Hiểu đi, Hiểu Hiểu không khống chế nổi…”
Hách Vân Sanh thở dài, hay tay….. nâng khuôn mặt Hiểu Hiểu lên, dùng cách nào cũng không lau hết được những hạt trân châu trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, ngữ khí khó có được ôn nhu cùng kiên nhẫn:”Nói cho tôi biết, tại sao cậu khóc?”
Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua biểu lộ trên mặt Hách Vân Sanh, vội vàng rũ mắt xuống, lông mi thấm đầy nước mắt run run, hàm răng cắn chặt vào môi dưới đã nhạt sắc đến đáng sợ, “Hiểu Hiểu...... không biết.”
“Nói bậy.”Hách Vân Sanh sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, “Làm gì có ai khóc, lại không biết lý do mình khóc chứ? Hiểu Hiểu, nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết, tại sao cậu lại khóc? Là vì….” Hách Vân Sanh không khống chế được mà liếc mắt về giữa hai chân Hiểu Hiểu, “Chỗ đó đau hả?”
Hiểu Hiểu trước giờ rất mẫn cảm, cậu cảm giác được ánh mắt của chủ nhân đang quét về chỗ đó, tuy Hách Vân Sanh không có ý tứ gì, có thể là do đã được dạy dỗ nhiều năm nên phát sinh ra phản ứng không điều kiện thôi.
——Cẩn thận tách hai chân ra, để cho Hách Vân Sanh có thể thuận tiện mà quan sát tinh tường một chút. (=.=’)
Hách Vân Sanh ho khan một tiếng, xấu hổ mà hơi né tránh, ngữ khí có chút bực bội, “Rốt cuộc là tại sao khóc? Cậu nói rõ cho tôi biết mau đi.”
“….Hiểu Hiểu sợ.”
…Hiểu Hiểu nhẫn nhịn cả buổi, thấy sắc mặt Hách Vân Sanh càng ngày càng đen, mân lấy bờ môi mà dùng âm thanh muỗi kêu nói ra một câu.
“Cái gì? Nói to hơn chút?” Hách Vân Sanh không nghe thấy,mặt không tự chủ mà tiến tới gần Hiểu Hiểu.
“….Hiểu Hiểu sợ....... sợ chủ nhân không cần Hiểu Hiểu nữa.”
Thanh âm vẫn như cũ rất nhỏ, nhưng lần nãy Hách Vân Sanh đã nghe thấy rõ ràng, vừa vặn trông thấy vệt nước mắt trong đôi mắt đầy khiếp đảm cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bất an của Hiểu Hiểu, không biết tại sao, trái tim bất chợt xuất hiện cảm giác run rẩy của ngày xưa anh từng trải qua.
Hách Vân Sanh xác thực rất ghét kiểu phụ nữ thiếu hiểu biết dựa vào việc bán đứng thân thể của chính mình để đổi lấy tiền tài, chỉ biết tiêu xài vô độ vô lượng.
Trước kia, anh cho rằng Hiểu Hiểu cùng loại phụ nữ đó giống nhau, thậm chí còn là dạng đáng khinh hơn.
Một người nam nhân, không dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền nuôi gia đình,mà đồng dạng như phụ nữ mở rộng hai chân thỏa mãn dục vọng cho một tên đàn ông khác, đúng là quá trơ trẽn, làm cho người ta thấy buồn nôn cùng chán ghét vô cùng.
Thế nhưng không biết tại sao, anh đối với người sớm định rằng chung hàng ngũ “Nữ Nhân)- Hiểu Hiểu, lúc này không phải là chán ghét, cùng không có buồn nôn, mà là đang tồn tại một cảm giác khác.
Anh không rõ, loại cảm giác này có phải gọi là........ đau lòng!
Một loại cảm giác mà chínhanh không thể giải thích, anh là đang rất thương tiếc cho cậu.
Hách Vân Sanh có con trai đã năm tuổi, tên là Hách Tường Vũ. Anh vẫn còn nhớ hai năm trước, vợ anh làm loạn lên đòi ly hôn với anh, cuối cùng cô ta bỏ lại hai cha con đi theo người khác. Hách Vũ Tường cơ hồ mỗi ngày đều khóc, lần nào cũng vuốt ve đùi anh, hỏi:”Ba ba, Mummy đi rồi, Mummy không cần Vũ Vũ nữa ạ?”
Hách Tường Vũ khóc cầu xin anh:”Vũ Vũ sẽ thật nghe lời, thật biết điều, không bao giờ… bướng bỉnh nữa đâu, ba ba, ba ba tìm Mummy trở về được không ba ba?”
Hách Tường Vũ nắm lấy quần anh khẩn cầu:”Ba ba, Vũ Vũ sẽ luôn nghe lời, người không được bỏ rơi Vũ Vũ, mặc kệ Vũ Vũ nha! Vũ Vũ thật sự thật sự ngoan ngoãn nghe lời ba ba, nha?”
… …
…
“… Chủ nhân, Hiểu Hiểu sẽ nghe lời, cầu xin ngài đừng vứt bỏ Hiểu Hiểu…. được không?”
Hèn mọn đấy, nhát gan đấy,thanh âm nhu nhuyễn vang lên bên tai, trong nháy mắt phảng phất giống hệt như Hách Tường Vũ năm đó khóc lóc cầu xin tình cảm của anh.
Hách Vân Sanh thoáng giật mình phục hồi lại tinh thần, nhìn về Hiểu Hiểu có chút né tránh rồi lại nhịn không được liếc trộm đôi mắt to ngập nước kia, thân thể như thoát ly chính mình nhẹ gật đầu, nói:” Được.”
Đây là lần đầu tiên không dưới tình huống bức bách của Nghiêm Quân, cam tâm tình nguyện quyết định thu nhận Hiểu Hiểu.
Đơn giản nói ra một chữ khỏi miệng, Hách Vân Sanh lập tức cảm thấy ngực có chút tắt nghẹn không thông, hồi hộp thật!
Hiểu Hiểu kinh ngạc mà há to miệng, cậu hiển nhiên không ngờ được chủ nhân vẫn luôn một mực biểu hiện sự chán ghét với mình lại đáp ứng thỉnh cầu của mình a, có phải chủ nhân đã chấp nhận mình không!?
Hiểu Hiểu không dám tin rồi lại nhịn không được, bạo gan trái với quy cũ không lễ phép muốn xác nhận lại:”Chủ nhân, ngài vừa mới nói cái gì ạ?”
Hách Vân Sanh câu dẫn khóe miệng, cười vui vẻ.
Anh tự tay xoa đầu Hiểu Hiểu, lặp lại:”Tôi nói, tôi sẽ không vứt bỏ cậu.”
Hiểu Hiểu mở to hai mắt, hàm răng trắng như tuyết chặt chẽ cắn cắn môi dưới, đem bờ môi cắn đến một mảnh bạch ấn, nước mắt vừa mới ngừng lại một lần nữa vỡ đê, thuận theo khuôn mặt bởi vì kích động mà nhuận hồng thi nhau rơi xuống.
“…Chủ nhân, Hiểu Hiểu có thể… hôn ngón chân ngài sao?” Hiểu Hiểu cẩn thận từng li từng tí mà thăm dò, cậu vẫn nhớ cái ngày vừa tới đây, Hách Vân Sanh kiên quyết từ chối, cự tuyệt nghi thức chủ nhân cùng nô lệ.
“Tại sao?”
Hách Vân Sanh mơ hồ hiểu được, đây có thể là quy củ, là một loại phương thức Hiểu Hiểu biểu đạt tình cảm, thế nhưng anh vẫn không thể thông suốt.
Rất am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, Hiểu Hiểu nhìn ra Hách Vân Sanh không muốn, khó dấu được thất vọng rủ mắt xuống.
” Đó là, một loại nghi thức, một loại phương thức mà nô lệ dùng để diễn tả sự ái mộ với chủ nhân.” Hiểu Hiểu không mất cung kính mà trả lời câu hỏi của chủ nhân.”
Hách Vân Sanh đưa tay lau nước mắt không ngừng rơi trên mặt Hiểu Hiểu, rồi lại không đành lòng trông thấy vẻ thất lạc của cậu, đắn đo nhiều lần, cậu mới nói ” Được rồi.”
“Bất quá chỉ một lần này thôi!” Hách Vân Sanh nhấn mạnh.
Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, dùng sức gật đầu, dường như sợ anh đổi ý, rất nhanh cúi người xuống, hướng về ngón chân của anh hôn lên.
Hách Vân Sanh theo bản năng muốn rút chân lại, nhưng vẫn là nhịn xuống, anh cảm giác được sự tiếp xúc lạnh lẽo và mềm mại dán vào ngón chân mình, thật lạ lẫm, cũng thật kích thích.
Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, mắt ngấn nước tràn ngập tươi vui khó che giấu, vô cùng minh diễm, đẹp đẽ lạ thường.
Sau đó, Hiểu Hiểu cúi đầu, mặt hồng lên lại tiếp tục thỉnh cầu:”Chủ nhân, ngài có thể ôm Hiểu Hiểu một cái được không?”
Hách Vân Sanh cảm thấy buồn cười khi nhìn đến biểu lộ ngượng ngùng của Hiểu Hiểu:”Tại sao không chứ? Nhưng mà, cậu phải đáp ứng với tôi một điều kiện, sau này không được khóc nữa, tôi không thích người khác ở trước mặt tôi mà khóc.”
Hiểu Hiểu dùng sức mà hít hít mũi, đưa tay sờ sờ nước mắt trên má, cuối cùng kiên định mà gật đầu thật mạnh, hướng về Hách Vân Sanh nghiêm túc cam đoan, “Hiểu Hiểu sẽ không khóc nữa, chủ nhân không thích, Hiểu Hiểu tuyệt đối không khóc!”
Hách Vân Sanh lắc đầu lau khô nước mắt giúp cậu, lúc này cậu đã ngừng khóc, không chảy thành sông như lúc nãy nữa.
Thấy Hiểu Hiểu mở to đôi mắt hồng nhuận chờ mong nhìn lại anh, Hách Vân Sanh không hiểu tại sao cậu lại phải quan trọng như vậy, anh thở dài, chủ động ôm lấy Hiểu Hiểu.
Quần áo ở bụng bị siết chặt, cúi đầu nhìn theo khẽ hở giữa hai thân thể đang dán vào nhau, thì ra là Hiểu Hiểu dùng tay nắm lấy góc áo của anh.
Hiểu Hiểu không dám đưa tay ôm lại Hách Vân Sanh, cậu chỉ có thể dùng cách níu lấy góc áo anh, hèn mọn biểu đạt sự vui sướng cùng sợ hãi sẽ mất đi niềm hạnh phúc này.
Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói:”Chủ nhân, ôm ấp của ngài…. thực ôn hòa.”
Hách Vân Sanh không lên tiếng, chỉ là siết vòng tay ôm Hiểu Hiểu thật chặt.
Thời gian như ngưng trọng, cũng không biết là bao lâu, thẳng đến khi tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, mới phá vỡ không khí ấm áp đang ngập tràn xung quanh.
Hách Vân Sanh sửng sốt một lúc, chợt nhớ ra có thể là người đưa cháo đến.
Hách Vân Sang hơi vuốt ve rồi buông Hiểu Hiểu ra, đi mở cửa. Chỉ là góc áo lại bị nắm chặt— Hiểu Hiểu vẫn túm lấy không chịu thả.
Hiểu Hiểu sợ hãi rút tay về, cúi đầu nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, chủ nhân, Hiểu Hiểu sai rồi.”
“Tôi đi mở cửa lấy thức ăn, lập tức sẽ quay lại, cậu ngoan ngoãn ở đây chờ ta, không nên cử động.” Hách Vân Sanh phản ứng kịp lúc, lời giải thích rất tự nhiên thốt lên từ trong miệng.
“Vâng, chủ nhân, Hiểu Hiểu luôn đợi ngài.”
Hiểu Hiểu ngẩng đầu đối diệnvới Hách Vân Sanh, vệt nước mắt cùng với nét tươi cười thật nổi bật trên khuônmặt nhỏ nhắn, thật là đẹp không thể tưởng!!!