Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 37: Gặp lại




Tui đã trở lại rồi đây(づ ̄ ³ ̄)づ
******************************************
Ta muốn thượng ngươi, ngươi lại muốn đánh ta.
Thế này cũng hơi xấu hổ.
Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, hắn biết rất rõ Phẫn nộ chính là một cái xương cứng, muốn công lược không phải là chuyện dễ.
Trong đầu gã căn bản không có tình cảm, làm sao đi nói chuyện tình cảm?
Nhưng không sao, không có thì tạo ra.
Sở Mộ Vân lùi lại một bước cách xa Lăng Huyền.
Lăng Huyền nhìn hắn đầy hứng thú.
Sở Mộ Vân nói:"Ngươi hiểu lầm. "
Lăng Huyền:"Ồ?"
Sở Mộ Vân:"Ta không có ý nghĩ đó."
Lăng Huyền:"Lúc nãy ngươi vừa chủ động hôn ta."
"Đúng vậy. "
"Vậy ngươi là..."
Sở Mộ Vân tự giễu mỉm cười:"Thân thể này rất dễ hưng phấn. "
Lời nói rất có lý, nhưng chỉ số thông minh của Lăng Huyền vẫn tiếp tục online:"Chẳng lẽ Băng Linh Thú sẽ vì đánh một trận mà hưng phấn?"
Băng Linh Thú quả thật rất mẫn cảm nhưng đó là khi bị người khác trêu đùa mới không áp chế được. Còn đánh nhau thì máu trong cơ thể sẽ sôi trào, nhưng hưng phấn... Thì không rõ.
Sở Mộ Vân biết gã sẽ hỏi vậy nên hắn rất tự nhiên mà trả lời:"Sau khi thành niên, Băng Linh Thú sẽ phát| tình mọi lúc mọi nơi. "
Lăng Huyền:"..."
Sở Mộ Vân nói với Linh bảo bảo:"Cho nên mới nói phải đọc nhiều sách vào."
Linh bảo bảo:"Đây...là thật sao?"
Sở Mộ Vân:"Giả."
Linh:"..."
Sở Mộ Vân:"Nhưng Phẫn nộ sẽ không đi chứng thực. "
Tuy hơi nghẹn lời một chút nhưng Lăng Huyền rất nhanh bình tĩnh lại, nói vào trọng điểm:"Cũng đúng, dù sao người ngươi thích cũng là Mạc Cửu Thiều. "
Sở Mộ Vân hơi nhướng mày.
Lăng Huyền cười đầy ẩn ý:"Vì y mà ngươi từng chết một lần. "
Sở Mộ Vân vẫn duy trì vẻ mặt không cảm xúc.
Lăng Huyền không nhìn ra sơ hở gì từ hắn đành phải nói sang vấn đề khác:"Lúc đó ngươi thật sự đã chết mà hiện tại chắc chắn ngươi đang sống... Có thể nói cho ta mọi chuyện là như thế nào không? "
Sở Mộ Vân không trả lời, chỉ quay lại nhìn gã:"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi làm thế nào phát hiện ra ta không? "
Lăng Huyền nói không chút chần chừ:"Trực giác. "
Sở Mộ Vân:"Ha ha. "
Lăng Huyền:"Không tin sao? Nhưng thực sự lần đầu nhìn thấy ngươi hóa hình, ta đã biết ngươi là Sở Mộ Vân. "
Sở Mộ Vân:"Giống nhau như đúc thì ai cũng sẽ nghĩ như vậy. "
Lăng Huyền:"Nhưng không ai đi chứng thực. "
Sở Mộ Vân ngay lập tức nghe được từ mấu chốt.
Hắn nhớ lại, nghĩ đến một chuyện:"Ngươi vẫn chưa từng rời khỏi Chiếu Mai Sơn. "
"Chính xác mà nói là ta để thần thức ở lại. "
Sở Mộ Vân có chút hối hận đã giả thiết Phẫn nộ nghịch thiên như vậy.
Nói đến đây, Sở Mộ Vân đã hoàn toàn hiểu được:"Cho nên ngươi thấy ta đi đến thư phòng của Yến Trầm? "
Lăng Huyền mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, rõ ràng rất tuấn tú nhưng không hiểu sao lại có vẻ thiếu đánh:"Đúng vậy, trận pháp ngươi bố trí bên đường rất tinh diệu."
Sở Mộ Vân:"..."
Lăng Huyền:"Ta cũng không dám lại gần vì sợ ngươi phát hiện. "
Được khích lệ nhưng Sở Mộ Vân chỉ muốn đánh cho gã không bò dậy được.
Cuối cùng cũng biết mình bại lộ ở chỗ nào nhưng Sở Mộ Vân vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Vì công lược Ngạo mạn quá dễ dàng nên hắn mới xem nhẹ người khác.
Mà Ngạo mạn dễ công lược như vậy là do hắn diễn kịch mất mười năm. Thời gian đủ dài để bất cứ kẻ nào cũng phải thả lỏng cảnh giác.
Nhưng Đố kỵ, Phẫn nộ và Lười biếng thì khác. Thời gian hắn tiếp xúc với họ quá ngắn, hơn nữa còn là đồng thời tiếp xúc. Nếu chỉ đơn thuần diễn kịch có thể bị lộ tẩy.
Làm sao bây giờ?
Trong nháy mắt, Sở Mộ Vân nhớ đến một chuyện. Một chuyện mà hắn xem nhẹ, nhưng nếu tiếp tục xem nhẹ có thể mất khống chế mọi chuyện.
Sở Mộ Vân thu lại tâm tư, không biến sắc nhìn về phía Lăng Huyền:"Chỉ vì vậy sao?"
Lăng Huyền không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy.
Sở Mộ Vân đột nhiên tới gần gã, hơi ngẩng đầu, đôi mắt lam nhạt nhìn chằm chằm gã, không chớp mắt hỏi:"Hay còn vì thứ gì khác? "
Lăng Huyền bị hắn hỏi đến ngẩn ra.
Ai ngờ tiểu thú nhân nhón chân, hôn môi gã một chút, sau đó ghé sát vào tai gã, ái muội nói:"... Cảm giác khác chẳng hạn."
Hắn đang dụ dỗ gã.
Nhưng Phẫn nộ không chán ghét, thậm chí còn rất thích. Tiểu hồ ly quỷ kế đa đoan này không chừng lại đang mưu tính thứ gì.
Thân thể gã không nhúc nhích, mở miệng nói:"Hương vị của ngươi không tệ."
Sở Mộ Vân hơi nâng mi, tiếp tục nói:"Băng Linh Thú thuộc tính băng, mà nguyên tố băng lại có vị lạnh, có vị như vậy là bình thường. "
Lăng Huyền:"Nhưng ngươi lại rất nóng."
Sở Mộ Vân bỗng nhiên lạnh mặt.
Lăng Huyền hỏi:"Lúc ngươi lại gần ta đã thu hồi phòng ngự của Băng Linh Thú bản thể?"
Sở Mộ Vân đáp:"Phải."
Lăng Huyền:"Vậy tại sao linh thú thuộc tính băng lại có nguyên tố hỏa thuần túy vây quanh? "
Chuyện Sở Mộ Vân lo lắng đã xuất hiện.
Hung hỏa chi độc khắc sâu vào ma hồn. Tuy hắn đã chết một lần nhưng linh hồn lại là bất diệt, cho nên thứ lửa kia cũng quấn lên cơ thể này.
Sở dĩ Đố kỵ không phát hiện ra là do Băng Linh Thú ấu thú không thể khống chế sức mạnh của mình. Mà lửa với băng lại tương khắc, hung hỏa chi độc trong cơ thể hắn cũng vô cùng yếu ớt, rất dễ dàng bị nguyên tố băng mạnh mẽ áp chế, không bị lộ ra ngoài.
Cho dù Sở Mộ Vân chủ động thu lại băng nguyên trong cơ thể, hung hỏa chi độc yếu ớt kia cũng ẩn nấp rất kĩ. Nếu không phải Phẫn nộ trời sinh có 'mũi chó', chỉ sợ cũng sẽ không phát hiện ra.
Ít nhất... Sở Mộ Vân cũng chưa có biện pháp cảm nhận được.
May mà phát hiện kịp thời, còn có thể bổ cứu.
Sở Mộ Vân nhìn về phía Lăng Huyền:"Giúp ta một chuyện."
Lăng Huyền:"Rất sẵn lòng. "
Sở Mộ Vân:"Ta cần một cây thánh phẩm tuyết liên."
Lăng Huyền:"Được."
Sở Mộ Vân không đợi gã nói tiếp đã bắt đầu tặng táo ngọt:"Nếu có thánh phẩm tuyết liên, ta sẽ nhanh chóng tăng cảnh giới. Đến lúc đó sẽ cho ngươi thấy Thiên Nguyệt kiếm pháp. "
Đôi mắt Lăng Huyền đột nhiên sáng ngời:"Ngươi..."
Sở Mộ Vân mỉm cười:"Mạc Cửu Thiều đã truyền thừa y bát cho ta. Y rất tốt với ta "
Lăng Huyền hơi ngẩn ra, sau đó đầy ẩn ý nói:"Xem ra ngươi cũng không si tình với y như vậy."
Sắc mặt Sở Mộ Vân lạnh xuống:"Y giết cha mẹ ta, hủy hoại Sở gia. Ta vĩnh viễn không tha thứ cho y."
Lăng Huyền không nói gì nữa.
Sở Mộ Vân làm như không nhắc lại chuyện này, chuyển sang nói chuyện khác:"Chuyện của ta, hi vọng ngươi không nói cho ai."
Lăng Huyền:"Đương nhiên, mãi mới đoạt được ngươi vào tay, để lộ ra ta biết tìm ngươi ở đâu. "
Sở Mộ Vân bỗng nhiên quay đầu nhìn gã:"Ngươi cũng không được giam cầm ta."
Lăng Huyền:"Sẽ không. "
Sở Mộ Vân nheo mắt:"Ân oán giữa ta và Đố kỵ cũng hi vọng ngươi không nhúng tay vào "
"Tùy ngươi. "
Tiểu cuồng khuyển dễ nói chuyện như vậy, Sở Mộ Vân cảm thấy nên thưởng thêm cho gã chút ngon ngọt.
Sở Mộ Vân hơi tiến lên hôn môi gã, con ngươi lam sắc giống như hồ nước. Nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại lộ ra ham muốn chinh phục của hắn:"Lời nói lúc trước của ngươi còn tính không?"
Lăng Huyền biết hắn đang muốn chỉ câu nào:"Chỉ cần ngươi đồng ý với ta, ngươi muốn gì cũng được."
Sở Mộ Vân thấp giọng:"Một lời đã định."
Đôi mắt đỏ của Lăng Huyền bốc lên tinh hỏa:"Ta rất chờ mong. "
Thánh phẩm tuyết liên thật sự rất trân quý, nhưng đối với Lăng Huyền mà nói, chuyện này không hề khó. Gã tùy ý vào một bí cảnh cũng có thể lấy được mấy cây.
Mà Sở Mộ Vân chỉ cần một cây là có thể che giấu hung hỏa, cho nên đáng lẽ rất nhẹ nhàng mới phải.
Nhưng ngoài ý muốn là... Thánh phẩm tuyết liên trong ((Ma giới)) đã bị lấy hết sạch.
Nó đã khan hiếm triệt để, Lăng Huyền chạy đến những bí cảnh có khả năng sản xuất thứ này suốt 9 ngày, nhưng không thu hoạch được gì.
Sở Mộ Vân nheo mắt lại, tiếp tục nói:"Không bằng đi Vạn Vật Các hỏi thăm một chút. "
Đó là trung tâm mậu dịch lớn nhất của Ma giới. Nếu nơi này cũng không có thì chắc chắn đã có người cố ý thu hết.
Nhưng là ai?
Lăng Huyền hơi nhíu mày, nhìn về phía Sở Mộ Vân nói:"Chỗ Đố kỵ có một cây thánh phẩm tuyết liên."
Sở Mộ Vân hơi dừng lại.
Lăng Huyền nói:"Còn lại đều bị Lười biếng thu mất. Ước chừng mười năm sẽ không nơi nào tái sinh ra thánh phẩm tuyết liên nữa."
Trong đầu Sở Mộ Vân hiện lên một tia manh mối, sau đó hắn nhạy bén bắt được trọng điểm.
"Đi!" Hắn thấp giọng nói:"Đến Chiếu Mai Sơn. "
Lăng Huyền hỏi:"Ngươi biết lí do Lười biếng thu thập thánh phẩm tuyết liên? "
Sở Mộ Vân trả lời gã:"Thánh phẩm tuyết liên có thể luyện ra một đan dược quý hiếm, mà xác xuất luyện ra đan dược này rất thấp, vì vậy cần có nhiều thánh phẩm tuyết liên. "
Lăng Huyền không hiểu lắm về chuyện luyện đan:"Đan dược gì? Có liên quan đến Băng Linh Dịch? "
"Không liên quan đến Băng Linh Dịch, nhưng liên quan đến ta."
Suy nghĩ của Lăng Huyền xoay chuyển, ngay lập tức hiểu rõ:"Hoàn hồn đan."
"Đúng vậy. "
Lăng Huyền nói:"Ngạo mạn muốn làm ngươi sống lại."
Sở Mộ Vân:"Cho nên ta mới nói y đối với ta rất tốt."
Lăng Huyền hơi trầm mặc, nhưng gã cũng hiểu lí do Sở Mộ Vân muốn đến Chiếu Mai Sơn.
Gã rất rõ tính cách của Lười biếng. Chắc chắn ba năm trước Ngạo mạn đã đến nhờ y luyện đan, nhưng Quân Mặc căn bản không đồng ý luyện chế đan dược phức tạp như vậy, vì vậy vẫn luôn từ chối.
Nhưng lúc này y lại đồng ý luyện đan, có nghĩa là gì?
Tất nhiên là y có việc cần nhờ đến Ngạo mạn.
Chuyện gì có thể khiến Lười biếng để ý như vậy?
Băng linh dịch.
Cho nên... Ngạo mạn đang tìm kiếm bọn họ.
Nhưng ngoài dự đoán là bọn họ đến Chiếu Mai Sơn không gặp được Yến Trầm, mà gặp lại nam nhân một thân trường bào trắng tựa như sương.
Trái tim Sở Mộ Vân lộp bộp một tiếng.
Khóe miệng Lăng Huyền hơi cong lên.
Mà lúc này, nam nhân quay lại, đôi mắt xám nhạt cực kì mộc mạc, nhưng ngũ quan tinh xảo hiện ra phong hoa vô song*mà khuynh thành chi tư.
*không gì sánh kịp
Đã lâu không gặp.
Ngạo mạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.