Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1143: Tai kiếp khó thoát




Dịch giả: Độc Hành
"Được rồi, nếu không phải ta có chút giao tình với sư phụ các ngươi, giờ phút này ngươi cũng nên nhận lấy cái chết. Cũng may ngươi còn có chút khí tiết, không làm nhục uy danh Cửu Nguyên Quan chúng ta trên tay tặc nhân này, giờ qua một bên đợi đi." Diệu Pháp Tiên Tôn thấy vậy, thấp giọng trách mắng.
Lam Nhan sau khi nghe xong, lập tức đứng dậy ra sau vương toạ thủy tinh đứng, khoanh tay đứng một cách quy củ, chỉ là lúc ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập ẩn ẩn có chút lo âu.
Bên kia, tên tỳ nữ cầm quạt kia ném Lam Nhan ra sau, sau đó đuổi theo, Khổng Tước vũ phiến trong tay bỗng nhiên vung lên, từng luồng từng luồng gió lốc màu xanh từ trên quạt tuôn trào ra, quét ngang về phía Hàn Lập.
Hàn Lập lo tránh né Bảo Cái La Tán (cây dù), không rảnh bận tâm gió lốc, lúc thấy gió lốc đánh tới, hắn vậy mà không tránh không né, trực tiếp nghênh đón.
Ngay lúc gió lốc sắp đụng thân, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể hắn nghịch chuyển, muốn mượn gió thổi, cực nhanh thoát đi nơi đây.
Đối phương đến gần như thế mình mới phát giác, Hàn Lập tin chắc rằng, thực lực người này cường đại, cũng không phải chính mình có thể chống lại. Cho nên hắn không có suy nghĩ liều chết đối kháng, chỉ cầu có thể mau chóng thoát thân.
Nhưng mà, khi hắn tiếp xúc từng cỗ gió lốc màu xanh kia, lập tức giật mình thấy có chút không đúng.
Hàn Lập cảm thấy thân thể bỗng nhiên chợt nhẹ, phảng phất xương cốt đều trở nên hơi tê dại, cả người chẳng những không lướt gấp đi được, ngược lại bị cơn gió lốc này nâng lên một chút, thân bất do kỷ bay thẳng lên không.
Cùng lúc đó, Bảo Cái La Tán đang che trên đỉnh đầu cũng phát ra một lực hút cường đại không gì sánh được, trực tiếp hút thân thể Hàn Lập vào trong.
Thân hình hắn vừa mới tới gần, liền bị từng phù văn xiềng xích trên thân dù rủ xuống quấn quanh, trực tiếp cột vào trên cán dù.
Mặt dù cũng lập tức từ bốn phía gấp lại, phần phật một cái bao cả người hắn lại.
Hàn Lập thân ở trong đó, cảm thấy tiên linh lực quanh thân đều bị phong kín, toàn thân phảng phất như không xương, không đề nổi nửa phần lực lượng.
Tỳ nữ cầm dù thấy thế, vẫy tay, khép kín la tán màu xanh lá, lập tức nó thu nhỏ gấp đôi, bay ngược trở về, hai tay nàng chụp lấy, ôm ở trong ngực.
Tỳ nữ cầm quạt kia cũng lập tức nâng bảo phiến lên, quay người phục mệnh.
"Lại bị bắt dễ dàng như vậy..." Lam Nhan thấy cảnh này, nhất thời có chút khó tin.
"Chỉ là Thái Ất tiểu tặc, uổng cho hai huynh muội các ngươi liên thủ cũng không bắt được, lại còn hao tổn thêm tên Xà Thiềm." Diệu Pháp Tiên Tôn thấy vậy, cười nhạo một tiếng, nói ra.
Cổ họng Lam Nhan hơi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.
Nhưng vào lúc này, tỳ nữ ôm Bảo Cái La Tán trong ngục bỗng nhiên nhướng mày, nhìn lại trong ngực.
Chỉ thấy trên mặt dù xuất hiện một cơn chấn động chập chùng, dường như Hàn Lập đang giãy dụa bên trong.
"Tiến vào trong Trấn Nguyên La Thiên Tán của Tiên Tôn nhà ta, dù là tiên nhân Đại La bình thường cũng khó chạy thoát, ngươi còn muốn giãy dụa đi ra?" Nàng nhịn không được cười khẩy nói.
Nhưng mà, tiếng nói của nàng vừa dứt, liền nhịn không được kinh hô một tiếng, trực tiếp ném bảo tán trong tay ra.
Chỉ thấy mặt dù La Thiên Tán có một sợi khói xanh lượn lờ chui ra, đúng là bị ngọn lửa đốt ra một cái lỗ lớn chừng đầu ngón tay, một chùm ngọn lửa bảy màu từ lỗ đó lảo đảo ló ra, lại tựa như mọc ra một đóa kỳ hoa bảy màu vậy.
Ngay sau đó, ngọn lửa kia "Vù" một tiếng vọt lên trên, một Ngân diễm tiểu nhân từ lỗ nhỏ xông ra, hai tay bỗng nhiên mở ra, thân hình trong nháy mắt phồng lớn, hóa thành một đầu ngân diễm hỏa điểu to lớn.
Lúc hai cánh nó mở rộng, đạo đạo hỏa diễm hừng hực, như là hỏa vũ lưu tinh bắn ra, lao thẳng về phía bọn người Diệu Pháp Tiên Tôn.
Tỳ nữ cầm quạt kia thấy thế, Khổng Tước vũ phiến trong tay liên tục chớp động, trong nháy mắt đánh bay tất cả hỏa diễm.
Mà ngay lúc đó, thân ảnh Hàn Lập cũng từ trong bảo tán xông ra, thân hình chớp nhoáng một cái, chạy trốn về nơi xa.
Ngân diễm hỏa điểu cũng theo sát phía sau, hóa thành một đạo ánh lửa màu bạc, phi nhanh đi.
"A, Tinh Viêm Hoả Điểu đã thôn phệ Thất Thải Hỏa Đan Sa, thật đúng là hiếm thấy... Xem ra đích thật là có chút ngoài dự liệu, bất quá muốn thoát khỏi lòng bàn tay bản tôn, vẫn còn có chút si tâm vọng tưởng." Thấy Hàn Lập thoát đi, Diệu Pháp Tiên Tôn cũng không nóng lòng, chỉ chậm rãi đứng lên, không nhanh không chậm nói ra.
Sau một câu nói, hai cánh tay thon dài mảnh khảnh của nàng hợp lại trước người, bàn tay lập tức lóe lên tinh quang, trong nháy mắt trở nên thông thấu oánh khiết tựa như băng tinh.
"Ngưng"
Chỉ thấy môi mỏng của nàng khẽ nhúc nhích, giữa răng môi lại có từng tia từng tia hơi trắng thoát ra.
Chỉ một thoáng, trong phạm vi mấy vạn dặm lập tức rung động "Ken két", một tầng sương mù lan tràn ra, toàn bộ hư không đều đông kết theo.
Hàn Lập trong nháy mắt đã xông ra xa vạn dặm, phát giác hư không bốn phía biến hóa, mảy may bất chấp thứ khác, vội vàng thu Tinh Viêm Hỏa Điểu vào thể nội, tăng tốc gấp đôi, thân hình bắn tới.
Nhưng mà, theo chung quanh dị hưởng không ngừng, trước người hắn đột ngột từ dưới đất mọc lên một bức tường băng tinh lấp kín cao lớn, trực tiếp xuyên vào không trung, ngăn con đường phía trước lại.
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong có thể toàn lực vận chuyển, huyền khiếu quanh thân sáng lên như sao đêm, trên một cánh tay sáng lên quang mang sáng như tuyết, mượn khí thế lao tới, tung ra một quyền về bức tường băng tinh phía trước.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Trên đầu quyền Hàn Lập nở rộ bạch quang, như kiêu dương nổ tung, đánh vào trên tường thành ẩn chứa lực lượng Băng thuộc tính pháp tắc kia.
Cả toà tường thành băng tinh chấn động kịch liệt, chính giữa ầm vang, từng vòng từng vòng vết nứt hình khuyên lấy chỗ quyền ảnh của Hàn Lập đánh làm tâm điểm, khuếch tán ra cơ hồ trên cả mặt tường thành.
Nhưng mà, tòa tường thành nguy nga đứng lặng kia đúng là ngạnh sinh, nhận một kích này nhưng không bị vỡ nát ra.
Trong lòng Hàn Lập lo lắng, muốn tung thêm một quyền phá vỡ nó, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Chỉ thấy bầu trời trên đỉnh đầu, bỗng nhiên nổi lên bông tuyết bay lả tả, một trận gió lốc thổi vòng quanh một đoàn tuyết rơi vào trên đầu thành, lóe ra bạch quang mông lung, từ đó hiện ra một bóng người màu xanh lục dáng vẻ thướt tha mềm mại, tự nhiên chính là Diệu Pháp Tiên Tôn.
Mũi chân nàng rơi vào trên tường thành, trong nháy mắt trên băng tinh tường thành có một tầng bạch quang lan tràn ra, vết nứt trên thân tường theo đó bắt đầu lấp đầy, trong khoảnh khắc đã khôi phục như thường.
"Trong Linh Vực của ta, ngươi không trốn thoát được, thúc thủ chịu trói đi, sẽ ít bị đau khổ hơn." Diệu Pháp Tiên Tôn ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống Hàn Lập, nói ra.
Hàn Lập không để ý đến lời nói của nàng, Chân Ngôn Bảo Luân trong thể nội cực tốc nghịch chuyển, thân hình bay ngược ra sau, đồng thời hai tay liên tục bấm pháp quyết, định triệu hoán lôi trận chi thuật, truyền tống rời khỏi nơi đây.
Nhưng mà, không đợi bên cạnh hắn sáng lên quang mang lôi điện, trên đỉnh đầu liền có một mảnh to lớn bông tuyết băng tinh hình sáu cạnh bao phủ, trên đó loé lên tinh quang màu lam, từ phía trên chiết xạ ra sáu đạo huyễn quang màu lam.
Chỉ thấy huyễn quang màu lam kia từ bốn phía rủ xuống, lập tức hóa thành sáu mặt tinh bích màu trắng, vây Hàn Lập ở trung tâm.
Trên tinh bích hàn khí đại tác, lôi điện quang mang trên thân Hàn Lập lập tức ảm đạm, không gian xung quanh tựa hồ trong nháy mắt bị đông cứng, mà liên hệ giữa hắn và thiên địa chung quanh, trong nháy mắt bị chặt đứt.
Cùng lúc đó, trên tinh bích loé lên bạch quang, mặt ngoài vậy mà dát lên một tầng ngân quang, biến thành sáu mặt tấm gương màu bạc.
Trên mỗi mặt kính, tất cả đều chiếu rọi ra một thân ảnh Hàn Lập, chỉ là thần sắc động tác tất cả đều không giống nhau, có mặt lạnh nhạt nhìn thẳng Hàn Lập, có mặt mỉm cười nhìn chằm chằm hắn, có cái khoanh tay, căn bản không nhìn tới hắn...
Hàn Lập thấy thế, trong đôi mắt sáng lên hào quang màu tím, vội dùng thần thông Cửu U Ma Đồng dò xét, thấy rõ hình ảnh bốn phía ngưng tụ không tan này chỉ có bề ngoài, bên trong không thấy sinh cơ lưu chuyển.
Vững tin là huyễn tượng, Hàn Lập hoàn toàn yên tâm, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể toàn lực vận chuyển, nâng lên một quyền nện xuống một mặt kính trong đó.
Nhưng mà, theo động tác hắn huy quyền, thân hình sáu người trên mặt kính kia cũng khẽ động theo, đồng dạng vung nắm đấm đập tới hắn.
"Chỉ là huyễn tượng, cũng muốn ngăn ta?" Hàn Lập quát lớn một tiếng.
Cánh tay hắn chấn động, lực đạo huy quyền chẳng những không giảm, ngược lại tăng lên gấp bội đập tới phía trước.
Nương theo một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn, thân thể Hàn Lập cũng kịch liệt chấn động.
Nắm đấm của hắn vừa chạm đến mặt kính, trong nháy mắt có sáu cánh tay trong tấm gương bên người vung ra, mỗi một nắm đấm đều rắn chắc đập lên trên người hắn.
Hàn Lập cảm thấy toàn thân đau đớn một hồi, xương cốt trên thân giống như bị nện đến tan ra thành từng mảnh.
Hàn khí bốn phía trên băng kính càng ngày càng thịnh, quanh thân Hàn Lập đã nổi lên một tầng sương trắng, tiên linh lực lưu chuyển trong cơ thể tựa hồ cũng bị ngưng trệ.
Tâm niệm hắn khẽ động, Thiên Sát Trấn Ngục Công và Chân Linh huyết mạch trong thể nội đồng thời vận chuyển, thân hình bỗng nhiên tăng vọt gấp đôi, hóa thành hình tượng Cự Ma ba đầu sáu tay.
"Phá cho ta!" Sắc mặt ba đầu lâu khổng lồ ngưng tụ, đồng thời há miệng hét to.
Thân hình theo đó mạnh mẽ vặn chuyển, như con quay chuyển động tại chỗ, sáu cánh tay tráng kiện đồng thời vung ra, chia ra đánh tới mỗi một mặt Băng Phong Huyễn Kính.
"Rầm rầm rầm..."
Chỉ nghe sáu âm thanh oanh minh đồng thời vang lên, một cỗ lực lượng vô cùng to lớn từ trong băng kính bộc phát ra, bay thẳng đến sáu mặt kính làm rung mạnh không thôi, trên đó rung động "Ken két", nhao nhao hiện ra từng vết nứt.
Hàn Lập thấy thế mừng rỡ trong lòng, đang muốn công kích thêm, chợt thấy trên mặt kính sáng lên lam quang, trên mặt kính xuất hiện sương hoa trắng lóa như tuyết, mặt ngoài tất cả vết nứt lập tức chữa trị như lúc ban đầu.
Mà trong kính hiện ra sáu hình ảnh Thần Ma, cũng đều nhao nhao huy động cánh tay, đánh tới phía Hàn Lập.
Một trận thanh âm nổ đùng liên tục vang lên theo, trên thân Hàn Lập lập tức bị quyền nện xuống như mưa.
Lực đạo khổng lồ không ngừng đập xuống, Hàn Lập cảm thấy toàn thân xương cốt như muốn đứt gãy, trong đó còn có một quyền đánh trúng sau ót hắn, nện đến thần hồn có chút chấn động.
Sau một trận cuồng nện, các bóng trong kính rốt cuộc thu tay, đình chỉ công kích.
"Làm sao có thể..."
Thân hình Hàn Lập đã khôi phục hình dáng bình thường, ngồi trên mặt đất, nửa ngày không nhúc nhích.
Một trận loạn quyền này qua đi, hắn không còn dám tùy ý xuất thủ nữa, chỉ có thể vận chuyển Cửu U Ma Đồng tiếp tục xem xét bốn phía, chỉ là nhìn hồi lâu, vẫn không thu hoạch được gì.
"Đừng uổng phí sức lực nữa, bằng chút tu vi của ngươi, không phá được Băng Phong Huyễn Kính của ta đâu, vẫn là ngoan ngoãn cùng ta về Cửu Nguyên quan, chờ bị xử lý đi." Diệu Pháp Tiên Tôn ở bên ngoài nhìn thấy rõ hành động Hàn Lập, cảm thấy hắn đã vô lực chống cự nên có chút buồn cười, mở miệng châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.