Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1747: Lôi Trận




Tại khu hoang dã thế giới trên Phong Nguyên Đại Lục, có hằng hà vô số quái vật mãnh thú chưa hề biết tên. Lại có vài nơi cực kỳ nguy hiểm, cho dù là cao giai tu sĩ tùy tiện tiến vào cũng khó lòng sống sót mà quay trở về.
Hàng năm trong khu hoang dã này đã ngã xuống biết bao nhiêu người.
Nhưng cho dù như thế, vì nếu may mắn tại khu hoang giả thế giới này, có khả năng sẽ tìm được rất nhiều tài liệu quý hiếm, chính những tu sĩ thâm nhập vào trong đó lần lượt từng người đi trước ngã xuống, lập tức có kẽ khác tiến lên.
Lãnh địa Nhân tộc nằm tại một góc hẻo lánh trên Phong Nguyên Đại Lục, nếu so với những đại tộc khác hiển nhiên rất nhỏ yếu, thậm chí kể cả những chủng tộc lân cận cũng không thể mạnh hơn được.
Cũng may liên minh với Yêu Tộc vốn có thực lực tương đương, hơn nữa Tam cảnh Thất địa của cả hai tộc đều được thần thông của cổ đại tu sĩ bố trí cấm chế bảo vệ.
Ngoại trừ một cổng đi vào duy nhất là Thiên Uyên Thành, không có nơi nào có thể tiến nhập vào địa phận hai tộc, vì vậy mới có thể khiến cho hai tộc an tâm tu dưỡng và phát triển, đồng thời có thể đứng sừng sững trên Linh giới tới ngày nay.
Đương nhiên Thiên Uyên Thành được xem trở thành trọng địa của cả hai tộc, chẳng những lúc nào cũng có trụ sẳn phần lớn tinh nhuệ hai tộc, mà bản thân cũng có một tổ chức trực tiếp tọa trấn ngay tại Thiên Uyên Thành đó là Trưởng Lão hội, chuyên môn phụ trách phòng ngự bản thành.
Trưởng Lão hội này tuy rằng thành viên không nhiều lắm, chỉ võn vẹn mười người, nhưng bất kỳ ai cũng có tu vi từ Hợp Thể trở lên. Mỗi khi có vị nào ngã xuống trong số mười Trưởng Lão đó, lập tức sẽ từ trong Nhân Yêu hai tộc tuyển ra một tu sĩ Hợp Thể kỳ khác bổ sung vào.
Có như vậy mới giúp cho sức phòng thủ của Thiên Uyên Thành được kiên cố.
Cũng như thế, tu sĩ Nhân Yêu hai tộc muốn tiến vào khu hoang dã chỉ có cách duy nhất là thông qua cổng Thiên Uyên Thành này.
Đối với những tu sĩ bình thường, không dám xâm nhập quá sâu vào khu vực hoang dã, đa số chỉ hoạt động cách Thiên Uyên Thành cỡ một tháng lộ trình mà thôi. Chẳng may lỡ đụng phải cổ thú cùng hung cực ác hoặc những thứ hung hiểm khác, thì còn có cơ hội chạy trốn về Thiên Uyên Thành nhờ che chở.
Đương nhiên cũng có không ít tu sĩ thần thông lợi hại, tài cao mật lớn trực tiếp thâm nhập vào sâu trong khu vực hoang dã.
Tất nhiên lúc đó tỷ lệ ngã xuống tăng cao lên gấp nhiều lần.
Lúc này ngay trên bầu trời của một hồ nước tại khu hoang dã, có vài tên tu sĩ Nhân tộc đang đối mặt hiểm cảnh sắp bị ngã xuống.
Có tổng cộng bốn gã Nhân tộc, hai nam hai nữ, đang bị một đầu cổ thú kỳ lạ rất to lớn vây kín một chỗ.
Thân hình cự thú trông giống như một con rùa biển thật lớn, nhưng trên lưng lại mọc ra hơn mười cái xúc tu trông tựa như vòi bạch tuộc, nó đứng lên huy động từng trận cuồng phong, bóng đen thật mạnh, hình thành một tấm võng thật lớn, đem phía trên không trung bốn người áp chế mạnh bạo.
Ngay cả bốn người này pháp lực cũng không kém, bọn họ đều có tu vi Hóa Thần kỳ, bảo vật khu động cũng không tầm thường chút nào đều chiếu ra vạn đạo hào quang, nhưng vô luận là phi đao phi kiếm hay pháp luân cự trượng, khi đánh vào các xúc tu cũng đều bị văng trở ra, căn bản không thể nào phá vở được tầng cự võng này.
Nếu không có một gã trung niên nam tử phục trang kiểu nho sinh, đang sử dụng một kiện pháp bảo ngân sắc Như Ý cực kỳ thần diệu, để ngăn chặn hơn phân nữa áp lực từ chiếc võng to lớn vốn là xúc tu biến thành thì lớp phòng ngự này đã sớm bị phá vỡ mà ngã xuống chết hết rồi.
Thế nhưng bộ dáng người này đang thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, khó mà duy trì được bao lâu nữa.
"Hỏa huynh, ngươi mau chóng phóng ra Cực Lôi Châu đi, bọn ta sẽ liều mạng một phen" Tên nho sinh thấy tình hình nguy cấp bèn lớn tiếng nói với tên bên cạnh.
"Không được! Cực Lôi Châu tuy rằng lợi hại, nhưng khoảng không gian nhỏ hẹp như vầy, nếu quăng ra bọn ta sẽ bị liên lụy đấy" Một gã hán tử xấu xí vận giáp y đỏ thẩm sắc mặt biến đổi rồi trả lời.
"Đương nhiên ta biết việc này. Nhưng lúc này phải bất chấp tất cả, con Thạch Nguyên Quy này có thần thông cỡ Luyện Hư sơ kỳ, Bách Linh Như Ý của ta không thể kéo dài được bao lâu nữa đâu, nếu không thử một lần, ta nghĩ dù cho bọn ta muốn liều mạng cũng không còn cơ hội đâu" Tên Nho sinh lớn tiếng quát, trông gã có vẻ vô cùng quyết đoán.
Đại hán giáp đỏ nghe qua lời ấy lại biến sắc, tuy nhiên vẫn chần chờ đôi chút.
Xúc tu cổ thú ngày càng huy động nhanh hơn, thi thoảng nghe tiếng sấm nổ mạnh bạo, kèm theo sức mạnh truyền từ cự võng cũng tăng lên không ít.
Ngọc Như Ý biến hóa bạch quang đầy trời, sau vài lần va chạm, nhất thời linh quang ảm đạm đi rất nhiều, nên không thể không đem quầng sáng thu nhỏ lại còn phân nữa, khiến cho bốn người chỉ còn cách đâu lưng nhau chống cự lại các đòn công kích của xúc tu to khổng lồ.
Lúc này Đại hán vận giáp đỏ cảm giác được ngay cả một tia may mắn cuối cùng cũng không còn!
Hắn lập tức cắn răng một cái, lòng bàn tay vừa lật chuyển hiện ra một viên châu to cỡ trứng chim.
Viên châu lam quang chói mắt, mặt ngoài cùng phủ chi chít đầy những hoa văn xanh lam, thoạt nhìn thấy vô cùng thần bí.
Vừa thấy Đại hán thật sự đã đem ra lam sắc viên châu, hai vị nữ tu có vài phần nhan sắc bất giác trên gương mặt xinh đẹp trở nên tái mét.
Trong lúc hốt hoảng, một người lầm thầm niệm chú rồi tay áo vung lên, lập tức hơn mười đạo phù lục cao cấp bắn mạnh ra, rồi hóa thành nhiều tầng ánh sáng bao trùm lấy cả bốn người vào trong.
Một vĩ nữ tu khác giơ tay lên, bay ra một cái Chuông đen tuyền.
Vật này liền phóng đại lên thật lớn, sau một tiếng vang nhỏ "Đương", một tầng quang hà đen kịt cuồn cuộn bay xuống, cũng tương tự phủ kín mấy người này.
Tên Nho sinh kia hạ quyết tâm, liên tiếp phun ra từng đoàn máu huyết.
Mỗi ngụm sau khi phun ra khiến cho sắc mặt hắn liền trở nên trắng bệch, kế đó dùng ngón tay nhanh chóng điểm chỉ vài cái.
Máu huyết chợt lóe lên rồi chui hết vào Như Ý trên không trung.
Linh quang trên Như Ý vốn đang bị ảm đạm, liền lập tức sáng rực lên, trong phút chốc huyễn hóa tầng tầng bạch sắc quang hà vô cùng dày đặc.
Hán tử vận giáp đỏ vừa thấy đồng bạn chuẩn bị phòng ngự đầy đủ, kế đó cổ tay run lên không chút do dự liền đem lam sắc viên châu quăng ra ngoài.
Ngay hướng viên châu vừa bay ra, liền hóa thành một đoàn lam quang chói mắt.
Hán tử vận giáp đỏ bấm tay niệm chú để thúc giục, sau khi lam quang quay tròn bay ra liền hóa thành bánh xe thật lớn, rồi hướng đến một chiếc xúc tu đang ngoe nguẩy phóng tới.
"Oanh" vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Đoàn lam quang cùng xúc tu vừa chạm nhau lập tức nổ tung tóe, một đám khói lam sắc ngay chỗ vừa bùng nổ quay cuồng tản ra xung quanh.
Hơn mười cái xúc tu vốn đang hình thành chiếc võng to lớn, trong nháy mắt bị lam quang bao phủ, đám khói lan tỏa ra xa cả dặm, trong lam quang có tiếng cuồng phong gào thét gầm rú không ngừng.
"Sưu sưu" vài âm thanh nho nhỏ vang lên.
Mấy đạo kinh hồng đang bay theo đám khói thoát ra, sau mấy cái chớp động liền liên kết với nhau nhắm hướng chân trời mà lao đi.
Bên trong độn quang chính là bốn gã nam nữ trông hết sức chật vật!
Trong đó, trên người tên Nho sinh vết máu loang lổ, một cánh tay đã bay đi mất.
Ba người còn lại quần áo cũng tả tơi, sắc mặt tái nhợt dị thường, ai nấy cũng đều bị thương không nhẹ.
Cũng còn may bốn người này cũng chưa mất đi khả năng phi hành, độn quang chớp động vẫn lấy tốc độ kinh người phóng đi như bay.
Một lát sau, khói mù trên không trung mới tản ra, lam quang chợt lóe lên rồi cũng tan đi mất.
Chỉ thấy con cổ thú cự quy kia, trong hơn mười cái xúc tu thì phân nữa đã hóa thành hư ảo, những cái còn lại cũng bị cháy khét lẹt hết một nữa, trông bộ dáng không còn nguyên vẹn chút nào.
Một tiếng rống giận dữ từ trong miệng cổ thú truyền ra, lục quang chợt lóe phủ đều lên những xúc tu không trọn vẹn, tuy nhiên một lần nữa chúng lại tiếp tục được sinh trưởng dài ra, tiếp theo xung quanh mặt hồ nổi lên từng trận ba đào mãnh liệt, một lượng lớn nước dưới hồ bị hút lên cao, rồi hóa thành một mảnh thủy vân trải rộng khắp mấy mẫu, rồi nhắm hướng thoát đi của bốn người mà phá không đuổi theo.
Bốn người phía trước thấy vậy trong lòng hoảng hốt, tự nhiên liều mạng thúc giục độn quang bay nhanh, cố gắng bỏ xa đám thủy vân kia.
Tuy đám mây đó vô cùng to lớn, nhưng tốc độ không thể so với độn quang phía trước do bốn người hợp lực lại, nên có chênh lệch đôi chút.
Bốn người chia ra hai trước hai sau, không bao lâu sau đã bay xa cả trăm vạn lý.
Mà càng về sau, ngược lại khoảng cách giữa độn quang cùng thủy vân ngày càng kéo gần lại.
Chẳng phải do thủy vân đột nhiên tăng tốc nhanh hơn, mà do bốn gã Nhân tộc phía trước mang thương tích đầy người, lại trải qua một phen liều mạng điên cuồng phi độn, rốt cuộc pháp lực đã tiêu hao khá nhiều.
Đương nhiên cả bốn người đều biểu hiện tình hình bất ổn giống nhau, nhưng rõ ràng thực lực bọn họ căn bản không thể kháng cự lại được cổ thú, nên tự nhiên đành phải thúc thủ vô kế khả thi.
Cuối cùng cũng phi hành tới trước được hơn mười vạn dặm, bất quá hai bên cách nhau chỉ hơn trăm trượng, phía sau bất chợt truyền ra tiếng rống thật to của cổ thú, đột nhiên thủy vân mờ dần đi, tiếp theo sau một tiếng "Phanh" liền tự động nổ tung văng ra.
Sau một trận quay cuồng, thủy linh trắng xóa lập tức tiêu tán, con cự quy lại biến đi đâu mất.
Mấy người phía trước đang phi độn lúc nào cũng để ý đến tình hình phía sau. Vừa thấy cảnh này, tên Nho sinh cụt tay biến sắc rồi thất thanh kêu lên một tiếng "Không xong".
Nhưng bốn người bọn hắn chưa kịp bàn kế sách đối phó, thì độn quang trên không đột nhiên bị dao động, có vài xúc tu đen tuyền chợt lóe lên rồi hiện ra, hướng mấy người bên dưới mà hung hăng đập xuống theo thế sét đánh không kịp bưng tay.
Dù chưa thật sự chạm tới, nhưng áp lực cuồng phong thật lớn ép xuống độn quang run rẩy liên tục lúc ẩn lúc hiện không ngừng.
Cả bốn người đều hét lên, cơ hồ làm theo bản năng rồi độn quang lập tức chia ra làm bốn hướng khác nhau mà bỏ chạy.
Tuy rằng trước mắt bọn họ tránh được một kích hung ác như trời giáng, nhưng đồng thời cũng bị phân chia ra mỗi người chạy về một phương, rồi cùng liếc mắt nhìn nhau sắc mặt đều khó coi dị thường.
Vừa rồi bốn người bọn họ liên hợp pháp lực với nhau, thế mà không thể bỏ xa được cổ thú lại còn bị đánh cho rã ra, bây giờ muốn bảo toàn tính mạng chỉ sợ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Bóng đen thật to lớn trên không trung chợt lóe lên, thân hình cự quy cũng theo hư không mà hiện ra, hai con mắt xanh lè quét qua bốn người rồi lạnh lùng liếc mắt một cái.
Trong lòng mấy người Nho sinh cảm giác chùng xuống, đa phần đều biết chạy trời không khỏi nắng.
Bất quá bốn người này đã có thể tu luyện đến cảnh giới này, lại còn dám xâm nhập vào sâu trong khu hoang dã, cũng là những người có ý chí khác thường, đương nhiên sẽ không dễ dàng khoanh tay chịu chết.
Thần sắc bọn họ đều rung lên mạnh mẽ, tất cả đều phóng ra bảo vật, quyết liều chết một trận.
Cổ thú cự quy thấy vậy gầm nhẹ một tiếng, trong mắt hiện ra một tia khinh miệt y như con người, hơn mười xúc tu trên lưng đều vung lên, liền hóa thành một mãnh đen nghịt.
Trước mắt thấy hai bên người và thú sẽ tiếp tục xảy ra đại chiến, không ngờ trên sắc mặt bọn chúng đột nhiên cùng hiện lên vẻ kinh dị, cơ hồ đồng thời cùng ngó về một hướng trên không trung.
Chỉ thấy một chỗ trên cao hơn trăm trượng, không biết từ lúc nào xuất hiện rất nhiều lôi cầu thật lớn.
Lôi cầu tỏa ra ánh bạc lóng lánh, vô số quang điện chớp động rõ ràng không ngưng, nhưng lạ lùng là không phát ra bất kỳ một tiếng động nào, quang cảnh vừa tỉnh vừa động như thế lại hoàn toàn mâu thuẫn, tự nhiên khiến cho mọi người lâm vào một cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Nhưng cả bọn bốn người cùng cổ thú này chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên lôi cầu nổ tung ra, thể tích bất chợt cuồng bạo phóng to lên mấy lần.
Tiếp theo liên tục vang lên tiếng gầm rú, quang điện dày đặc theo lôi cầu tan vỡ bắn ra, sau một lúc chớp động, trong nháy mắt lại hình thành một pháp trận hình tròn có đường kính rộng tới mấy trượng.
Bên trong pháp trận này hoàn toàn được hình thành từ ngân sắc quang điện, kế tiếp vô số ngân sắc phù văn đều đồng thời hiện lên.
Lại một tiếng sét đánh kinh thiên động địa.
Một đạo quang điện thô to như hang động chợt lóe lên rồi điện quang vụt tắt, một thân ảnh ngã nghiêng vừa hiện ra ngay giữa lôi trận.
Thân ảnh người này vừa mới ổn định, thế nhưng không kể gì đến những người xung quanh liền chửi ầm lên:
"Lôi Vân Tử, tên tiểu tử nhà ngươi! Lần sau đừng để ta gặp phải, nếu không ta quyết không bỏ qua đâu".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.