"Có vẻ như tình huống của Hàn Tiền Bối lúc này không được tốt lắm, người cứ ngồi im như tượng đá từ nãy đến giờ, sẽ không gặp chuyện gì bất ngờ chứ?" Trên đỉnh núi phía xa tít, Chu Quả Nhi liếm môi tỏ vẻ lo lắng.
"Yên tâm đi, với thần niệm mạnh mẽ và tâm trí kiên định của mình, chắc chắn Hàn huynh sẽ vượt qua Tâm Ma Kiếp này. Thật không ngờ việc độ kiếp của huynh ấy lại làm nhiều Thiên Ngoại Ma Đầu kéo tới đến vậy, điều này quả là rất đặc biệt. Mà chúng ta cũng không thể trợ giúp được gì. Nhưng ngươi chớ nên lo lắng quá nhiều, Hàn huynh đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng để đối phó với Thiên Ngoại Ma Đầu, tin rằng huynh ấy còn nhiều mánh khóe khác chưa dở ra đâu." Ngân Nguyệt nhíu mày cắn môi, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời an ủi con bé.
Tuy Chu Quả Nhi cũng hiểu là vị tiền bối Linh Lung bênh cạnh đang rất lo lắng cho Hàn Lập, nhưng khi nghe nói vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn vài phần. Tiếp đó, dường như nó sực nhớ ra điều gì, bèn quay đầu nhìn về đỉnh núi phía bên cạnh rồi thốt lên ngạc nghiên: "a".
"Sao lạ vậy? Giải tiền bối đi đâu mất rồi?"
Ngân Nguyệt nghe nói vậy cũng chả tỏ vẻ ngạc nghiên mà quay qua ôn tồn nói với Chu Quả Nhi:
"Vừa nãy có hai tên đang lại gần chỗ này, ngay cả ta cũng không chắc có thể đánh lui được họ nên Giải đạo hữu đã chủ động đi chặn họ rồi. Còn lúc này ta cũng phải đi gặp mấy tên không mời mà đến khác. Chỉ sợ tí nữa sẽ có nhiều người đến đây hơn nữa, mà ta cùng Giải huynh không thể về ngay lập tức được. Tạm thời ngươi hãy để ý đến mọi việc ở nơi này, nếu vùng đất trũng này sảy ra chuyện gì thì nhớ báo tin cho chúng ta ngay nhé!"
Vừa dứt lời, bàn tay của Ngân Nguyệt khẽ mở, trong đó chợt có thêm một cái trận bàn màu nhạt bạc đang lấp lóe. Đây đúng là nhóm người của Hứa Thiên Vũ đang cảnh báo tin tức về cho Ngân Nguyệt.
"Người cứ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ hết lòng làm việc." Chu Quả Nhi tỏ vẻ nghiêm túc, không lưỡng lự trả lời.
"Tốt lắm, ta đi đây." Ngân Nguyệt gật đầu rồi không chần chờ gì nữa, thân hình khẽ tỏa làn hào quang nhè nhẹ, hóa thành một vệt cầu vồng màu bạc bay vút đi.
Lơ lửng trên bầu trời cách đó mấy vạn dặm, Giải Đạo Nhân chắp hai tay sau lưng rồi lạnh nhạt nhìn xuống hai gã tu sĩ Hợp Thể Kỳ phía dưới.
Một tên trong đó có thân hình cao lớn khoác bộ áo bào màu vàng, mái tóc trên đầu được búi lại thành hai chiếc sừng trông rất kỳ quái, gương mặt bị bộ râu quai nón rậm rạp che đi mất hơn nửa, hai con mắt màu vàng sẫm làm cho người ta cảm thấy mê muội khi nhìn vào.
Người còn lại là một thiếu phụ mày rậm mắt phượng, mũi ngọc miệng xinh. Toàn thân nàng được một bộ quần áo màu đen ôm lấy, trên người nàng còn toát ra một đám mây đen nhè nhẹ.
Cả hai người này đều toát ra yêu khí, đúng là hai gã yêu tộc có tu vi Hợp Thể Kỳ. Mà càng đặc biệt hơn là tu vi của thiếu phụ đã đạt đến Hợp Thể Hậu Kỳ.
Nhưng lúc này hai tên có địa vị cao tuột đỉnh trong Yêu đang đứng trước mặt Giải Đạo Nhân. Chúng bị khí tức khủng khiếp của hắn đè ép làm quần áo bay phần phật, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong mắt ai nấy đều lộ rõ vẻ sợ hãi.
Áp lực mà Giải Đạo Nhân truyền đến cho họ thật sự rất lớn, hơn xa những gì họ đã gặp khi đứng trước mặt Ngao Khiếu Lão Tổ trước đây.
Đối với bọn họ, người thanh niên đứng đằng kia chính là một gã quái vật Đại Thừa Kỳ. Bọn họ không có chút hi vọng nào chống lại được.
"Đây là lần đầu tiên bọn vãn bối được gặp tiền bối, không biết có chỗ nào mạo phạm, mong tiền bối lượng thứ cho." Sắc mặt của thiếu phụ mặc váy đen đang cực xấu, nhưng nàng vẫn phải chỉnh đốn trang phục làm lễ ra mắt.
Tuy nàng rất kinh sợ khi thấy một gã có tu vi khủng bố như Giải Đạo Nhân đột nhiên chặn đường mình, nhưng trên mình đối phương chẳng có chút ma khí nào, điều này đã làm cho nàng an tâm hơn phần nào.
Nếu không, một khi đối phương là gã Thánh Tổ nào đó của Ma tộc thì hai người bọn họ đã sớm quay đầu chạy đi rồi. Chẳng những chạy mà còn phải chạy rất xa nữa là đàng khác!
"Các ngươi không cần phải biết đã mắc phải tội gì, nhưng từ bây giờ sẽ không được dời khỏi đây nửa bước khi chưa có sự cho phép của ta. Nếu không, giết ngay lập tức!" Giải Đạo Nhân không hề thu lại luồng áp lực đáng sợ của mình mà tỏ vẻ đờ đẫn nói.
"Ở nơi này, ơ, mà có phải hiện tượng thiên văn lúc trước là do tiền bối tạo ra đúng không?" Tên to cao có bộ râu quai nón bên cạnh không nén được tò mò bèn thốt lên.
"Ngươi không cần quan tâm việc này!" Cặp mắt của Giải Đạo Nhân chợt lóe, nhưng mặt khuôn mặt vẫn trả lời lạnh băng.
"Nếu tiền bối đã có lệnh thì vãn bối không thể không nghe theo. Tiền bối yên tâm, một khi hiện tượng thiên văn ở bên kia chưa chấm dứt, hai người bọn ta sẽ tuyệt đối không dám lộn xộn." Thâm tâm của thiếu phụ áo đen đang tính toán không ngừng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn vâng lời không dám do dự.
Giải Đạo Nhân nghe vậy, anh mắt hắn lại nhìn về phía tên râu quai nón.
"Nếu đây là ý của tiền bối, vậy vãn bối không dám kháng lệnh." Khuôn mặt của gã râu rậm to con co quắp liên tục, cuối cùng đành cười gượng gạo đáp lời.
Giải Đạo Nhân gật đầu rồi đem luồng khí tức khủng bố thu lại. Có điều hắn vẫn đứng tại chỗ, chẳng hề có ý định rời đi.
Còn thiếu phụ và gã to cao liếc mắt nhìn nhau. Sau đó hai người bọn họ, kẻ thì quăng ra một cái bánh xe đen xì, người lại ném tới một chiếc hồ lô vàng óng.
Thân hình cả hai nhoáng lên, người nào người nấy đều ngồi khoanh chân trên pháp khí của mình.
Nhưng trong âm thầm, hai gã Yêu tộc này vẫn dùng một loại bí thuật vận dụng thần niệm cực kỳ hiếm thấy để trao đổi với nhau: "Hắc Phượng đạo hữa, ngươi có biết lai lịch của lão quái vật này không? Vừa không giống nhân tộc, cũng chẳng phải thành viên của Yêu tộc chúng ta. Mà nếu là người của tộc khác, một khi có tu vi khủng khiếp cỡ này thì sao lại xuất hiện trên địa phương của hai tộc chúng ta. Chẳng lẽ hắn cũng vì hiện tượng kia sao? Mà từ khi nào hai tộc chúng ta cho người ngoại tộc tùy tiện ra vào vậy nhỉ?" Thần niệm của gã có hàm quai nón hóa thành âm thanh rồi truyền đi. Bỗng nhiên trong đầu của thiếu phụ bỗng nhiên vang lên từng câu rất rành rọt, mà giọng nói còn có vẻ mang theo đôi chút kính sợ nữa.
"Động Thiên đạo hữu à, chuyện này thực sự rất khó nói. Lúc Ma tộc xâm nhập trước đây đã khiến cho tòa trận pháp siêu cấp của hai tộc chúng ta bị phá hủy không ít. Nếu người ngoại tộc có tu vi Đại Thừa muốn xâm nhập vào thực cũng không phải là chuyện quá ngạc nghiên.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu người này đã có tu vi Đại Thừa Kỳ thì vật kia cũng chả có tác dụng gì đối với hắn, chắc là hắn xuất hiện ở đây không phải vì vật đó đâu. Chắc là đang làm việc gì đó, mà lại vừa đúng dịp chúng ta vô tình chen ngang vào thôi. Cũng may là người này không dở lòng dạ hiểm ác để đối phó với chúng ta, như vậy chúng ta cũng đỡ lo bị người ta giết người bịt miệng!" Vẻ mặt của thiếu phụ áo đen vẫn không thay đổi chút nào. Nàng cũng thi triển bí thuật tương tự rồi truyền đến tai của gã to con.
Hai người nam nữ này đúng là hai trong bảy gã Đại Yêu Vương của Yêu tộc. Thiếu phụ là Tiểu Quán của tộc Hắc Phượng, còn gã to cao kia chính là người vô cùng thần bí, Động Thiên Thử Vương.
Năm đó Hàn Lập tham gia Vạn Bảo Hội tại núi Cửu Tiên đã gặp mặt Tiểu Quán một lần. Nhưng tên Động Thiên Thử Vương này hắn mới chỉ được nghe giọng nói còn mặt mũi ra sao thì chưa thấy được.
Tất nhiên bọn họ xuất hiện ở đây vào lúc này không phải là đi ngắm trắng hóng gió, hẳn là bỏi vì việc gì đó. Nhưng hai tên Yêu vương này cũng không ngờ tới việc mình vừa mới chân ướt chân ráo đến dải núi này đã bị một gã Đại Thừa Kỳ chặn ngay trước mặt.
Hai người ôm một đống buồn bực trong lòng. Nhưng trước mặt một gã Đại Thừa Kỳ họ chẳng dám ôm lấy ý nghĩ sẽ ra tay ẩu đả với đối phương. Chỉ có thể hy vọng người này sớm xong việc rồi hào phóng từ bi cho mình đi đã là may lắm rồi.
"Điều này khó đoán lắm, ngay cả vật kia không có tác dụng gì đối với lão quái vật này, nhưng biết đâu lão ta đang canh cho con cháu tới lấy cũng nên. Ta và ngươi nếu bỏ qua nó, cũng có nghĩa là bỏ mất một cơ hội để tiến vào Đại Thừa Kỳ." Ánh mắt của Động Thiên Thử Vương bống chuyển sang màu u ám.
"Nếu có thực là vậy cũng chỉ có thể trách vận may của chúng ta qua ít thôi. Chẳng lẽ Động Thiên huynh dám tranh giành với lão quái vật kia sao?" Thiếu phụ áo đen hơi trầm mặc một lúc rồi thẳng thắn hỏi.
"Nếu lão quái vật nầy đến vì vật đó thì tất nhiên là ta không dám tranh đoạt cái gì. Nhưng có đúng là như thế hay không, chỉ cần đợi hiện tượng thiên văn kia tan đi là sẽ biết thôi." Gã cao lớn râu rậm xoay xoay hai con ngươi một lúc mới lạnh lùng trả lời thiếu phụ.
Thiếu phụ mặc váy đen hơi nhếch môi cười. Tiếp đó cả hai đều im lặng không bàn tán thêm điều gì nữa.
Một lúc sau, tên cao to râu ria cũng đành ngoan ngoãn nhắm mắt điều dưỡng tinh thần.
Dường như Giải Đạo Nhân không hề hay biết hai người bên dưới vừa trò chuyện với nhau, hắn chỉ im lặng lơ lửng ở không trung trên cao.
Mà ở một dải núi khác, Ngân Nguyệt thả ra một pháp tướng sói bạc rất sống động như thật. Dưới sự điều khiển của nàng, pháp tướng này đang lao vào tấn công một đám Ma tộc mới vừa xuất hiện.
Nơi pháp tướng đi qua, vô số vệt sáng màu bạc lóe lên làm cho vô số Ma tộc bị phân thây. Tay chân, mảnh cơ thể của bọn chúng liền rơi rụng lả tả.
"Oanh". Một tiếng nổ đinh tai!
Mặc dù ảo ảnh con sói rất lớn nhưng nó vẫn bị một tên Cổ Ma có hai đầu bốn tay dùng một cái khiên lớn cản lại.
Con Cổ Ma này cao khoảng ba đến bốn trượng, khuôn mặt xấu xí, bốn cánh tay phân biệt cầm bốn món ma khí là khiên, thẻ, chùy, trượng.
Tấm khiên lớn vừa được thả ra đã chắn lấy con sói đang tấn công đến như mưa rơi gió thổi. Vẻ hung ác chợt lóe lên trên khuôn mặt tên Ma tộc. Ba cánh tay còn lại chợt nhoáng lên, ba cái Ma khí mang theo ba luồng gió gào thét điên cuồng đánh lên thân hình con sói phía trên.
Ảo ảnh con sói chỉ kịp tru lên một tiếng chói tai rồi tan đi.
Cùng lúc đó, Ngân Nguyệt đứng ở cao vút phía xa xa cũng bị ảnh hưởng bởi tâm thần liên hệ chặt chẽ với pháp tướng của mình. Nàng há miệng ộc ra một ngụm máu tươi, làm thắm đỏ bộ quần áo màu bạc trước ngực.
Tuy nàng đã có tu vi Hợp Thể Kỳ nhưng thời gian từ lúc tiến vào cấp bậc này còn chưa đủ lâu, lại càng không thể so sánh với tên Cổ Ma thường xuyên phải trải qua chém giết kia. Vì vậy thực lực của nàng cũng không thể là đối thủ của tên Ma tộc này được.
Tên Cổ Ma cao cấp thấy vậy bèn cười khuẩy. Thân hình hắn bỗng uấn éo rồi hóa thành một làn khói đen, biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay lập tức, không gian trên đỉnh đầu Ngân Nguyệt khẽ dao động. Thân hình của Cổ Ma chợt hiện ra, cánh tay của nó hơi động, bốn kiện ma khí liền hung hăng ập tới.
Ngân Nguyệt thấy vậy liền nghiêng người tránh né, nhưng đã không kịp rồi. Lúc này khuôn mặt nàng tràn ngập vẻ kinh hoảng sợ hãi.
Có điều vào ngay lúc đó, một lưỡi dao nhọn màu xám mờ mờ chợt hiện ra sau lưng gã Cổ Ma mà không gây tiếng động nào. Nó chớp lên liền lướt qua cổ của gã Ma tộc.
Ngay lập tức một cái đầu to tướng của gã Cổ Ma rơi xuống, tiếp đó là cột máu cao đến vài thước phung lên tung tóe.