Di?
… Thích?
Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, trong đầu nhất thời trống rỗng, chỉ thấy cặp mắt đen như hồ nước sâu thẳm của Diệp Thanh, như có thể hút hồn người ta.
Mà đầu ngón tay Diệp Thanh vừa mới chạm đến mặt hắn, lại giật mình như tỉnh mộng, y thu tay về, nụ cười trên mặt cứng ngắc, hô hấp nhiễu loạn, “Hắc, ta nói đùa thôi, thần tiên làm sao có thể động phàm tâm?”
Vừa nói, vừa rũ mắt, vững vàng nắm chặt tay, ngón tay hơi run run.
Trương Triệu Huyền giật mình, không tự chủ được gọi tên y, “Diệp công tử…”
Diệp Thanh cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu, biểu tình mơ hồ trong bóng đêm, khẽ thở dài, “Giờ không còn sớm, ngươi mau đi ngủ đi.”
Nói xong liền dời mắt đi nơi khác, cố ý tránh ánh nhìn của Trương Triệu Huyền.
“A.” Trương Triệu Huyền ngơ ngác đáp một tiếng, trong lòng vẫn hốt hoảng, nhưng nghe lời Diệp Thanh nói xong, liền trở về giường nằm xuống.
Giường như nhiễm phải mùi hương của Diệp Thanh, hương hoa quế nhàn nhạt.
Trương Triệu Huyền bị mùi này quấy nhiễu không yêu, căn bản không thể ngủ nối, chỉ đành nghĩ đến câu nói kia của Diệp Thanh.
Hắn thích y sao?
Làm sao có thể?
Hắn sống đến trăm nghìn tuổi, đến giờ vẫn chưa từng thích ai, lẽ nào lại dễ trúng chiêu như vậy?
Hơn nữa, thích đến tột cùng là thứ gì? Có giống hắn thích ăn quế hoa cao không?
Trương Triệu Huyền càng nghĩ càng thấy khó hiểu, không thể làm gì khác, chỉ mở to hai mắt nhìn về phía Diệp Thanh, thẳng đến khi ánh nến dần tắt, trong phòng chỉ còn một mảnh tăm tối, hắn bất tri bất giác đã ngủ.
Sáng ngày thứ hai, khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng.
Diệp Thanh vẫn ngồi bên bàn như hôm qua, một tay chống cằm, tay kia xuôi xuống bên người, con ngươi nửa khép, đáy mắt mang thủy quang yêu kiều, như đang chờ đợi, đang nhớ nhung ai.
Nhưng vừa thấy ánh mắt của Trương Triệu Huyền, y lập tức thu lại vẻ mặt đó, khôi phục thành thái độ lịch sự văn nhã thường ngày, khẽ cười, nói, “Ngươi đã tỉnh?”
Nơi khóe mắt, hình như vẫn chưa kịp che đi nhu tình mật ý.
Trương Triệu Huyền nhìn thấy rõ ràng, ngực như co rút đau đớn, chậm rãi xuống giường, khóe mắt không ngừng liếc về hướng Diệp Thanh,
Diệp Thanh chỉ mỉm cười, thong dong rót trà, dường như chưa từng có chuyện xảy ra hôm qua, không còn câu nói thích, hay không.
Y không nhắc lại, Trương Triệu Huyền tự nhiên cũng không tiện nói nhiều, chỉ là, trong lòng vẫn nhớ đến việc kia, thỉnh thoảng lại nhìn Diệp Thanh, nhiều lần lơ đãng.
Cứ như vậy mấy ngày, hắn cũng nhìn ra được phần nào tính cách Diệp Thanh.
Ví như, Diệp Thanh vô cùng thích đọc sách, mỗi lần đến một thành trấn, y luôn đến tiệm sách. Ví như, Diệp Thanh nhìn tao nhã, nhưng kỳ thực lại rất hay cáu kỉnh, lúc giận dỗi sẽ phớt lờ người khác. Ví như, Diệp Thanh mặc dù không thừa nhận, nhưng y nhất định là yêu quái do quế hoa cao biến thành, nếu không… Tại sao mỗi lần hắn thấy ngón tay trắng nõn như ngọc kia, đều hận không thể cắn một cái?
Hai người họ chậm rãi đi, mười ngày nửa tháng qua đi, nhưng vẫn đang ở vùng lân cận thành Lâm An. Trương Triệu Huyền mỗi ngày lên đường, đều nghĩ muốn cắn tay Diệp Thanh một cái.
Hôm nay cũng giống như những ngày bình thường, hắn đang chuyên chú nhìn tay Diệp Thanh, nghiêm túc do sự xem có nên cắn hay không, bên tai bỗng vang lên một làn điệu du dương, như oán như mộ, như khóc như kể, êm tai dị thường.
Trương Triệu Huyền chỉ nghĩ gần đó có người thổi sáo, Diệp Thanh lại nhướng mày, vội nắm chặt chiếc ô thanh sắc, bảo hộ hắn bên cạnh.
Trương Triệu Huyền vẫn không nhận ra gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước, nhưng từ khúc kia lại gắn với họ như hình bới bóng, không gần không xa mà đi theo họ.
“Diệp công tử, hình như có chút cổ quái.”
“Ân.” Diệp Thanh gật đầu, chợt dừng bước, mắt nhìn một cây đại thụ cách đó không xa, nét mặt không hề thay đổi, vẫn ẩn chức ý cười, cất cao giọng nói, “Ban ngày ban mặt dám ra đây làm loạn, lá gan của ngươi đúng là không nhỏ.”
Vừa dứt lời, trong rừng cây liền vang lên tiếng cười thanh thúy, “Lá gan có lớn nữa cũng không hơn được ngươi nha. Cư nhiên lại đi cùng một đạo sĩ, không sợ bị bắt sao?”
Ngữ điệu hồn nhiên, lại mơ hồ mang theo tiếu ý, hình như rất quen thuộc với Diệp Than.
Trương Triệu Huyền nghe được liền ngẩn ngơ, nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một thiếu niên lười biếng ngồi trên tàng cây, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, nhìn rất vui vẻ. Giữa chân mày hắn mang theo mấy phần yêu khí, hai chân đưa qua đưa lại, trong tay là một chiếc lá mỏng, tùy ý đưa lên môi thổi một cái, lại là từ khúc u oán triền miên.
Liếc mắt một cái, Trương Triệu Huyền liền nhìn ra người này là yêu, lại không hiểu được hắn có quan hệ thế nào cùng Diệp Thanh?
Chỉ nhìn nghe qua giọng người kia, có vẻ hai người rất quen thuộc.
Trương Triệu Huyền nghĩ như vậy, trong miệng lại có chút vị chua, bất giác lại lôi cuốn sách rách nát ra, lặng lẽ lật xem.
Diệp Thanh vẫn trấn định như thường, chậm rãi đưa hay tay ra phía sau, cười hỏi, “Ngươi không ở yêu giới tu luyện, chạy tới cản đường ta làm cái gì?”
“Ta nhớ ngươi, đến nhìn ngươi một cái, không được sao?” Thiếu niên kia cười hì hì, thả người nhảy xuống, tư thế duyên dáng xoay người, nói, “Ta đâu phải loại người không có lương tâm như vậy?”
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, móng tay đột nhiên dài ra mấy tấc, hung hăng vung tới chỗ Diệp Thanh.
Mà Diệp Thanh hình như đã sớm đoán được chiêu này, không chút hoang mang giơ ô lên, dễ dàng đỡ được công kích của hắn, đồng thời không quên mỉm cười trêu chọc, “Mấy tháng không gặp, bản lĩnh của ngươi sao lại ngày càng kém đi rồi?”
Thiếu niên như không nghe thấy lời của hắn, sắc mặt chỉ chuyển từ dữ tợn sang kinh ngạc, kinh hô, “Sao lại không thấy yêu lực của ngươi? Lẽ nào…”
Đôi mắt vừa chuyển, hung ác trừng mắt về phía Trương Triệu Huyền
Sau đó trở về thế tiến công, lần nữa vung móng vuốt, không chút lưu tình mà đánh về ngực Trương Triệu Huyền.
“Cẩn thận!”
Chân mày Diệp Thanh nhíu chặt, vội vã kêu thành tiếng. Nhưng vì yêu lực của y bị phong bế, căn bản không kịp ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là dứt khoát ném ô đi, nhào đến ben hông Trương Triệu Huyền, cứng rắn nhận một kích này.
Móng vuốt cắt vào bả vai, vệt máu kéo dài đến cánh tay, nhất thời máu me đầm đìa.