Trương Triệu Huyền đêm qua quá mức phóng túng, sáng ngày thứ hai tỉnh lại, mỏi eo đau lưng, toàn thân như nhũn ra, vừa mở mắt liền lên tiếng kêu ai ai.
Diệp Thanh cười tủm tỉm nằm bên cạnh, ngón tay quấn lấy lọn tóc đen nhánh của hắn, ôn nhu nói, “Giờ vẫn còn sớm, ngươi ngủ tiếp đi.”
Trương Triệu Huyền dụi dụi mắt, quả thực rất buồn ngủ, rồi lại luyến tiếc dời mắt khỏi người Diệp Thanh, do dự một chút, cuối cùng vẫn quay đầu lại, giương mắt nhìn y.
Mái tóc đen nhánh của Diệp Thanh trải tán loạn trên giường, chăn mỏng chỉ đắp đến thắt lưng, trên lồng ngực trắng nõn đầy vết đỏ, môi cười nhàn nhạt, dung nhan như họa thật nổi bật, tuấn tú vô song.
Trong mắt Trương Triệu Huyền, bộ dáng này của y quả thực nhìn như một khối quế hoa cao, đẹp đến xuất sắc.
Vì vậy, cặp mắt đào vừa chuyển, lại nhào tới hôn lên, nắm lấy mười ngón tay cắn cắn, rồi lại lười biếng ngáp một cái, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, sắc trời đã sáng.
Diệp Thanh đã sớm mặc xong xiêm y, thần thanh khí sảng ngồi bên bàn đọc sách, thấy hắn tỉnh dậy, liền bưng một chậu nước tiến đến, thận trọng lau mặt cho hắn, rồi lại lấy tới một bát cháo đút cho hắn.
Hồi lâu sau, Trương Triệu huyền cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhưng tay chân vẫn bủn rủn, cho nên cũng không đứng dậy, chỉ nằm trên giường, cười hì hì nhìn chằm chằm Diệp Thanh.
Dung nhan tuấn mỹ, vẻ mặt ẩn tình, quả nhiên xem đến trăm lần cũng không chán.
Tận tới lúc trưa, Diệp Thanh mới đến bên giường nhéo nhéo má hắn, cười hỏi, “Hôm nay ngươi thật sự không đứng dậy nổi?”
Trương Triệu Huyền không đáp lời, chỉ vô tội chớp mắt.
Diệp Thanh nhịn không được mà cười rộ lên, còn nói, “Vậy ngươi tiếp tục ngủ, ta ra ngoài tìm mấy cuốn sách về.”
“Ân.”
“Đói bụng thì xuống lầu gọi đồ ăn.”
“Được.”
“Nếu muốn ra ngoài dạo phố, chờ ta trở lại. Một mình ngươi chạy loạn khắp nơi, ta không yên tâm.”
Trương Triệu Huyền trước mặt ngoan ngoãn đáp lại từng câu, nghe được câu này lại mở to hai mắt, cau mày nói, “Có cái gì không yên tâm? Ta cũng đã trăm nghìn tuổi, chẳng lẽ còn có thể gây họa hay sao?”
Nói xong, tự mình chột dạ, tử lẩm bẩm, “Sách, ta giống người dễ lạc đường thế sao?”
Diệp Thanh nghe xong lại cười ra tiếng, véo má hắn một lần nữa, nói, “Chờ ta trở về.”
Trương Triệu Huyền liên tục gật đầu, nhìn Diệp Thanh rời phòng, rồi lại ôm chăn lăn trên giường mấy vòng, đáy lòng gào thét bất bình. Đêm qua rõ ràng là hắn “ăn” Diệp Thanh, sao cuối cùng người chân tay mềm nhũn, không xuống nổi giường ngược lại là chính mình?
Là hắn không đủ sức sao?
Ngô, quyết định rồi!
Tối hôm nay nhất định phải tiếp tục nỗ lực, dùng sức, cố gắng, liều mạng ăn, không ngừng cố gắng, trăm ngàn lần không hối hận!
Nghĩ như vậy, thể lực hắn cũng như khôi phục được rất nhiều, chậm rãi mặc y phục xong, lại chậm rãi đứng dậy xuống giường, chạy xuống dưới tầng gọi một bát mì.
Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu sáng.
Trương Triệu Huyền chỉ vừa rời khỏi Diệp Thanh một hồi, đã cảm thấy nhớ, đoán người nọ nhất định sẽ ở tiệm sách, liền quyết tâm ra ngoài tìm y.
Nhưng mà, hắn lâu lắm cũng chưa ra ngoài một mình, vừa đi qua hai con đường, liền không phụ mong đợi của mọi người mà lạc đường. Hắn không còn cách nào khác, chỉ đành tìm một quán trà để ngồi, giống như lần trước gặp được Diệp Thanh vậy – há miệng chờ sung.
Trên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Trương Triệu Huyền ngồi uống vài chén trà, bỗng nhớ lại chuyện gì đó, vẫy tay gọi tiểu nhị, “Ta muốn ngươi kể một chuyện.”
“Khách quan muốn hỏi cái gì?”
“Bên ngoài thành Dương Châu, có phải có một ngọn núi…”
Lời còn chưa nói hết, thanh niên bàn bên cạnh đột nhiên quay đầu liếc nhìn hắn, bộ dạng như người tha hương gặp được bạn cũ, ôm quyền nói, “Vị huynh đài này, ngươi có phải muốn đi tìm vị thần y kia không?”
Trương Triệu Huyền giật mình, hỏi ngược lại, “Thần y nào?”
“Chính là Đoàn thần y sống tại núi Lạc Hà a.” Thanh niên kia mặc áo gấm, tướng mạo không tồi, trong tay còn cầm một cây quạt ve vẩy, nói, “Nghe đồn Đoàn thần y y thuật cao minh, có bản lĩnh khiến người chết sống lại, chỉ tiếc y từng thề độc, cả đời này chỉ cần trông chừng núi Lạc Hà, không dễ rời đi. Cho nên nếu cần tìm y, chỉ có thể tới ngọn núi kia, hơn nữa, phải có duyên, phải hợp mắt y mới có cơ hội chữa bệnh.”
“A? Người đó thật cổ quái.” Làm thần y lại không cần tu tiên vấn đạo, ngồi trông núi làm cái gì?
“Nghe nói Đoàn thần y lập lời thề độc này, cũng là có duyên cớ.” Thanh niên kia thấy Trương Triệu Huyền có hứng thú, liền chuyển chỗ từ bàn kia sang ngồi, cây quạt trong tay vẫy mấy cái, thần bí nói, “Trên núi Lạc Hà kia đã từng có… thần tiên sống.”
Trương Triệu Huyền trong lòng hơi động, mí mắt giật giật mấy cái, mờ mịt lặp lại, “Thần tiên?”
“Đúng vậy, đã là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi. Tổ sư của Đoàn thần y năm đó lên núi hái thuốc, gặp một vị thần tiên ẩn cư nơi thâm sơn, may mắn được thần tiên ban thưởng cho một cuốn y thư*, nhờ cuốn sách đó mà mới có được danh hiệu thần y. Cho nên, thần y muốn đệ tử đều phải lập lời thề độc, đời đời kiếp kiếp phải trông coi núi Lạc Hà, đợi người hữu duyên có thể gặp lại thần tiên kia, nói với thần tiên một câu…”
*Y thư = sách về y thuật.
Trương Triệu Huyền nghe đến đây, trái tim như nhảy lên, bật thốt lên, “Nói cái gì?”
Thanh niên kia tự vuốt tay mình, nói, “Chuyện bí ẩn như vậy, làm sao ta biết được?”
“Ách, vậy sao ngươi lại biết chuyện thần tiên kia?”
“Nghe nói thôi. Nếu muốn tìm Đoàn thần y chữa bệnh, đương nhiên phải nghe ngóng một chút.”
Trương Triệu Huyền nhìn thanh niên kia vài lần, bỗng nhiên hơi nghi hoặc đứng lên, hỏi, “Ngươi thoạt nhìn sinh khí dồi dào, rốt cuộc có bệnh gì?”
Thanh niên kia giật mình, mở cây quạt, che khuất nửa bên gò má, rầu rĩ phun ra mấy chữ, “Bệnh tương tư.”
Sau đó lại quay về ngồi bàn mình, không nói thêm lời nào.
Trương Triệu Huyền rất kinh ngạc, thầm nghĩ Đoàn thần y này thật lợi hại, ngay cả bệnh tương tử cũng có thể chữa được. Sau đó lại hoảng hốt, mơ hồ cảm thấy, vị thần tiên từng ở núi Lạc Hà kia, chắc chắn là mình.
Nhưng người lấy được y thư kia rốt cuộc là ngươi phương nào? Hơn nữa… người đó muốn nói gì với mình?
________________________________________
Cé: Mọi chuyện bắt đầu trở nên gay cấn và hồi hộp rồi ha =)))))
Chẹp chẹp, sắp ngược rồi.
P/s: Đến đây là được 1/2 truyện rồi. PTĐĐ ngắn nên edit cũng nhanh nhỉ?