Phàm Tâm Đại Động

Chương 30:




Sáng hôm sau tỉnh lại, tay chân Trương Triệu Huyền đều mềm nhũn, toàn thân vô lực, nằm trong lòng Diệp Thanh, hoàn toàn không dậy nổi.
Trái lại, Diệp Thanh thần thanh khí sảng, dung nhan tuấn mỹ càng đẹp đẽ hơn, cong mắt cười, nhìn hắn, làm người nào đó cảm thấy mình bị thu phục rồi.
Dù thế, hắn vẫn không nhịn được mà tới bên người Diệp Thanh, mở miệng cắn.
Một hàng dấu răng lưu lại trên gương mặt trắng nõn, Trương Triệu Huyền thấy tim đập loạn, ôm chặt Diệp Thanh một cái, chậm rãi hôn hôn. Động tác hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, như đang ôm trân bảo tuyệt thế trong lòng, ôm chặt sợ hỏng, buông lỏng lại sợ người lấy mất, thực không biết làm thế nào cho phải.
Diệp Thanh bị hắn trêu chọc một hồi, rốt cuộc cúi đầu bật cười, ngón tay vuốt ve người kia, nói giọng khàn khàn, “Không phải ngươi mệt muốn chết sao? Sao lúc này lại có sức như vậy?”
Trương Triệu Huyền không ngừng cười hắc hắc, nghiêng người đặt Diệp Thanh phía dưới, nói, “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu… Ôi sai rồi, phải là quế hoa cao mới đúng.”
Vừa nói vừa cắn môi Diệp Thanh, như nóng lòng muốn chiếm đoạt người kia.
Diệp Thanh vẫn cười, trong con ngươi hiện lên vẻ cưng chiều, tay đưa lên ôm cổ hắn, chủ động đáp lại cái hôn này.
Giữa lúc nhiệt tình, Diệp Thanh bỗng híp mắt một cái, cau mày nói, “Có người xông vào kết giới của chúng ta.”
“Di?” Trương Triệu Huyền vẫn mê muộn, bần thần trên người Diệp Thanh, không nghĩ nổi người nào lại biết đường chạy đến nơi này.
Vừa định mở miệng hỏi cho rõ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng bị đạp ra, giọng nói quen thuộc truyền từ bên ngoài tới, “Họ Diệp kia, ngươi lại gạt ta! Cái thứ ma phấn này căn bản không dùng được! Mấy ngày trước ta gặp một thần tiên dưới chân núi, chưa kịp làm gì đã bị chế trụ, ta mất mấy ngày mới thoát ra được…”
Miêu yêu Lưu Ngọc vừa vào liền la hét, kết quả, nói đến một nửa rồi dừng lại, kinh ngạc nhìn hai người đang dây dưa trên giường, bật thốt lên, “Kỳ quái! Ngươi vẫn chưa lấy tính mạng thần tiên ngu ngốc này?”
Nói với Diệp Thanh xong còn lướt mắt nhìn y một vòng.
Diệp Thanh mỉm cười, không đáp lời.
Trương Triệu Huyền bỗng nhận ra Diệp Thanh nhà hắn lúc này quần áo xộc xệch, hơn nửa người đều lộ ra ngoài, lập tức kéo chăn lên che cho người kia. Sau đó cắn răng, quay đầu trừng mêu yêu kia, tay phải vung lên phía trước, lạnh lùng quát, “Cút!”
Chỉ là một chữ vô cùng đơn giản, lại gây nên tiếng vang thật lớn trong căn nhà gỗ.
Mà không gian xung quanh miêu yêu lại trở nên vặn vẹo, cả người bị hút vào khe hở, nháy mắt đã biến mất.
Di?
Lại làm một người khác biến mất?
Trương Triệu Huyền cúi đầu nhìn tay mình, giương mắt đờ đẫn trong chốc lát.
Cách hồi lâu mới bình tĩnh lại, thận trọng kéo chân xuống, chớp mắt với Diệp Thanh, lắp bắp nói, “Diệp công tử, làm sao bây giờ? Ta, ta làm miêu yêu biến mất rồi.”
“Không sao, ta vốn định tìm hắn tính sổ.” Diệp Thanh cười cười, thần sắc tự nhiên.
“Ta không biết đã đưa hắn đến nơi nào… Có khi sẽ gặp được Bích Linh.”
“Điều đó không phải rất tốt sao?” Diệp Thanh khe cong khóe miệng, thong thả nói, “Còn có thể làm bạn cùng Bích Linh tiên quân.”
“Ách…”Trương Triệu Huyền bắt đầu nhớ đến khi miêu yêu cướp bình ma phấn, rồi rùng mình một cái, thấp thỏm bất an.
Diệp Thanh giơ tay bưng mặt hắn, ngửa đầu hôn lên, giữa chân mày mang vẻ yêu mị, lẩm bẩm nói, “Đừng quan tâm mấy thứ này, chúng ta tiếp tục.”
Trương Triệu Huyền khô miệng khô lưỡi, toàn thân nóng lên.
Ngô, có đạo lý.
Không phải chỉ là biến mất thôi sao? Hai người kia lợi hại như vậy, chắc hẳn có thể tự về được.
Hắn vẫn nên nắm cơ hội phong lưu trước.
Làm hết lần này đến lần khác, đến giữa trưa bọn họ mới rời giường. Trương Triệu Huyền ngáp một cái, hai tay vòng quanh hông Diệp Thanh, dính trên người y không chịu đứng lên.
Diệp Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ mặc cho hắn quấn quít như thế, rồi lấy sách tới bên cửa sổ đọc.
Trương Triệu Huyền thấy sách là lại buồn bực, thấy Diệp Thanh hết sức chăm chú, trong miệng càng thấy vị chua rõ rệt, liền liều mạng quấy rầy y.
Diệp Thanh không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là ứng phó hắn, cười hỏi, “Lại làm sao?”
Trương Triệu huyền chuyển mắt, nghĩ lý do khiến Diệp Thanh chú ý, sau cùng, hắn búng ngón tay một cái, nói, “Được rồi!”
“Ân?”
“Diệp công tử, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.” Hắn hắng giọng một cái, nghiêm trang nói, “Lúc đầu ta chạy tới nhân gian, là vì tính ra đồ đệ Vân Phong sẽ có một kiếp nạn, cho nên vội vã đến giúp hắn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ta đã quên xem kiếp nạn này là vào đầu năm hay cuối năm. Mặc dù đã giải quyết xong một con hồ yêu, nhưng có thể còn có con thứ hai. Ta làm sư phụ cũng không thể không chịu trách nhiệm, cho nên…”
“Cho nên ngươi lại muốn tới thành Lâm An một chuyến?” Diệp Thanh chậm rãi liếc nhìn hắn.
Trương Triệu Huyền liên tục gật đầu.
Diệp Thanh lại cười rộ lên, “Ngươi muốn tới nhân gian chơi, nói thẳng ra là được, hà tất phải lòng vòng như vậy?”
Trương Triệu Huyền bị y nói trúng tâm tư, nhưng cũng khôn để ý, tiếp tục cọ cọ trên người y, nói, “Dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng không muốn ngươi chăm chăm vào cuốn sách.”
Diệp Thanh cười, “Ghen tị?”
Trương Triệu Huyền không đáp, chỉ buồn bã cúi đầu cắn ngón tay y.
Diệp Thanh đau, nhưng nét mặt vẫn tươi cười, khẽ thở dài, “Nếu không có việc gì, ra ngoài cũng tốt, ta đang định mua chút hạt giống về trồng.”
“Trồng thuốc? Vậy chẳng phải ngươi không có thời gian đi cùng ta sao?”
“Có lẽ.”
“Ta, không, đồng, ý!”
“…”
Hai người thảo luận hồi lâu, sáng ngày thứ hai cuối cùng cũng ra khỏi cửa.
Ở trong kết giới không có cảm giác gì, nhưng ra ngoài mới thấy núi Lạc Sơn quả thật rất náo nhiệt. Nhất là nơi thần y sống, ở sườn núi, sáng sớm đã có người xếp hàng chữa bệnh.
Diệp Thanh cùng Trương Triệu Huyền sợ bị người nhìn thấy, cố ý đi qua một sơn đạo hẻo lánh, đi được nửa đường, chợt thấy chỗ cửa sau nhà thần y, có một người trẻ tuổi đang bò ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm, “Sáng sớm đã nhiều người như vậy, cho rằng thần y được làm bằng sắt a? Đều do sư phụ không tốt, đáng lẽ không nên bắt ta phải phát thệ ở lại nơi này.”
Vừa lầm bẩm, vừa nhanh nhẹn nhảy khỏi cửa sổ, ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy thấy hai người kia.
Hai bên đều ngẩn ngơ.
Người trẻ tuổi kia “A” một tiếng, biểu tình quái dị, xoay người bò vào trong nhà.
Mà phản ứng đầu tiên của Trương Triệu Huyền lại là ôm chặt lấy Diệp Than bên cạnh, sợ y bị người đoạt đi. Sách, biến người trong lòng thành quế hoa cao thật không tốt, đột nhiên lại có thêm vô số tình địch.
Đang nghĩ ngợ, thanh niên lỗ mãng kia lại nhảy từ cửa sổ ra, trong tay cầm một bức họa cuộn tròn, nhìn bức tranh rồi lại nhìn Trương Triệu Huyền, kích động đến mức không nói nên lời, “Giống bức họa như đúc … thì ra trong núi thật sự có thần tiên…”
Vừa nói xong lại cầm bức tranh quỳ xuống đất, cất cao giọng nói, “Đại tiên! Đệ tử cuối cùng cũng đợi được người.”
Di?
Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, không hiểu ra sao.
Người trẻ tuổi kia lại cúi đầu, tiếp tục nói, “Đệ tử phụng mệnh tổ sư, một mực ở lại núi Lạc Hà này, chỉ vì muốn nói cho đại tiên một câu.”
Hắn dừng một chút, đỏ mặt, dường như câu kia rất khó nói. Đấu tranh nửa ngày, mới nhắm mắt, lớn tiếng nói một câu.
Trương Triệu Huyền nghe được rõ ràng, lúc này mới hiệu được người này là Đoàn thần y trong truyền thuyết, mà câu nói vừa rồi của hắn, cũng là những gì Diệp Thanh ba trăm năm trước muốn nói. Hắn chợt thấy bên tai ù đi, tim đập thật nhanh, khuôn mặt cũng theo đó mà đỏ lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh.
Diệp Thanh khoanh tay, cười rộ lên nhìn theo hắn, đôi mắt sáng ngời, lặng lẽ làm khẩu hình.
Ta thích ngươi.
END
_________________________
Tác giả:
Rốt cuộc cũng viết xong, tung bông.
Vì không có H, nên số lượng từ không được nhiều lắm.
Lần này có nhiều cơ hội viết truyện cẩu huyến, nhưng cuối cùng vẫn quyết định dựa theo ý tưởng ban đầu, ấm áp, ngọt ngào, thầm mến. Ngô, lần sau phải tiếp tục cố gắng rồi.
Cảm ơn mọi người đã đọc, che miệng cười ^_^
__________________________
Editor:
Cuối cùng cũng xong rồi, thấy vừa vui vừa tiếc nuối, dù sao đây cũng là truyện đầu tiên tôi edit xong.
Truyện này đáng lẽ đã được edit xong từ đợt Tết, cơ mà vì tôi lười nên… cái chương cuối bị nhây đến tận bây giờ, thật xin lỗi mọi người.
Tôi cứ nghĩ lần đầu hoàn thanh một truyện nào đó, chắc tôi sẽ mừng đến phát khóc, hoặc là có rất nhiều điều để nói, vậy mà đến lúc này, lại không biết phải nói gì cả. Thật kỳ lạ =)))
Lúc đầu tôi nghĩ “Phàm tâm đại động” phải cẩu huyết lắm, nhưng mà thực ra… không hắn nhỉ? =)))
Dù sao cũng rất cảm ơn những ai đã theo dõi bộ truyện này, và chịu đừng sự lề mề của tôi.
Luv <3.

P/s: Hi vọng mọi người enjoy quãng thời gian đọc bộ này huhi <33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.