Vân Phong nghe hắn lẩm bẩm xong, tức đến mức suýt hộc máu, “Đồ ngu! Không đúng, sư phụ… mau dùng Thiên Cương quyết!*”
*Tôi cũng không hiểu nó là cái gì nữa =))))
“Đó là thứ gì? Ta chưa từng nghe qua a.” Trương Triệu Huyền vừa hỏi vừa đi về phía trước mấy bước. Không biết là do quá sốt ruột, hay do tay chân vụng về, hắn vấp chân một cái, trực tiếp ngã vào ao sen.
“Sư phụ!”
“A!”
Tiếng kêu sợ hãi đồng thời vang lên.
Câu trước là vì Vân Phong thất kinh, câu sau là vì Trương Triệu Huyền bị một mảnh vải đỏ cuốn lại, mang đến bên người hồng y nữ tử kia.
Thấy thế, sắc mặt Vân Phong nhất thời trắng bệch, trầm giọng nói, “Mau thả sư phụ ta.”
Hồng y nữ tử cười nói từ nhiên, năm móng tay đột nhiên dài ra mấy tấc, nhẹ nhàng đặt trên cổ Trương Triệu Huyền, nhẹ giọng nói, “Tiểu nữ vốn không có địch ý với đạo trưởng, đạo trường cần gì phải dồn ép ta? Không chịu thả cho ta một con đường sống?”
Vân Phong nắm chặt tay, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn trong lòng bàn tay, “Ngươi muốn thế nào?”
“Chỉ cần đạo trưởng bằng lòng thả ta khỏi nơi này, ta đương nhiên sẽ không làm khó dễ tôn sư.”
“Được.” Vân Phong gật đầu, không chút nghĩ ngợi, buông lỏng tay, thả kiếm gỗ đào ra, cất cao giọng nói, “Thả sư phụ ta, ngươi có thể đi.”
“Đám hòa thượng, đạo sĩ các ngươi rất gian trá, ta không thể tùy tiện tin tưởng.” Nàng kia liếc mắt nhìn Trương Triệu Huyền, cười ha hả nói, “Vẫn là phiền tôn sư tiễn ta một đoạn đường, ra khỏi thành Lâm An, ta sẽ thả người.”
“Ngươi đừng được voi đòi tiên!”
“Đạo trưởng nếu không chịu, đành phải tiếp tục đánh xuống.” Mị nhãn chuyển một cái, nàng vẫn cười, “Sư phụ cũng chỉ có chút pháp thuật cỏn con, đồ đệ đương nhiên cũng chẳng hơn được bao nhiêu.”
“Ngươi…!”
Bọn họ một người một yêu, cãi vã không ngừng, Trương Triệu Huyền chỉ kinh ngạc đứng đó, bộ dáng như đã đi vào cõi tiên. Hồi lâu sau, mới nhớ tới mình đến là để giúp đỡ, nếu cứ như vậy bị biến thành con tin, không khỏi cũng quá mất mặt. Vì vậy, hắng giọng một cái, cúi đầu nhìn cuốn sách, mở miệng nói, “Tiểu Vân, nếu như ta gọi sấm sét tới, có thể đánh trúng mình hay không?”
“Di?” Vân Phong giật mình, lập tức hô, “Sư phụ, đừng làm trò xằng bậy!”
Đáng tiếc, vừa dứt lời, trên đỉnh đầu, mây đen đã dày đặc, xa xa truyền đén tiếng sấm ầm ầm.
Hồng y nữ tử càng hoảng sợ, mặc dù không biết Trương Triệu Huyền đang dùng pháp thuật gì, nhưng lập tức đưa tay đẩy người ra.
Chỉ trong chớp mắt, sấm sét đã đánh tới.
Hơn nữa, không ngoài dự liệu, quả nhiên là đánh về hướng Trương Triệu Huyền.
Trương Triệu Huyền biết mình không tránh được, vừa định ngoan ngoãn nhắm mắt chịu đựng, đã cảm thấy người nhẹ đi một chút, một bàn tay trắng nõn như ngọc đã đặt trên hông hắn, cẩn thận kéo hắn qua một bên.
Sau đó thấy chiếc ô thanh sắc được mở ra, vừa vặn chặn tia sét kia.
Trương Triệu Huyền giật mình, quay đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Diệp Thanh toàn thân bạch y đang đứng bên cạnh, dung nhan tuấn mũ, mi mục như họa, đang cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Diệp, Diệp công tử?” Trong lòng Trương Triệu Huyền náo động, lắp bắp hỏi, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Diệp Thanh cười cười, chậm rãi rút lạy bàn tay đang đặt ngang hông hắn, hỏi ngược lại, “Đây là vườn nhà ta, ta không thể tới sao?”
“Nhưng mà…” Trương Triệu Huyền nhìn chiếc ô thanh sắc kia một chút, lại nhìn lá sen dưới chân, bỗng thấy khó hiểu. Diệp Thanh nếu chỉ là người bình thường, sao có thể ngăn trở tia sét? Nhưng nếu không phải phàm nhân, y có thân phận gì?
Hắn khó hiểu, nhưng còn chưa kịp hỏi, đã nghe Vân Phong hô, “Quả nhiên là ngươi.”
Nữ tử hồng y cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, kêu lên, “Tại sao ngươi lại…? Ngươi rõ ràng cũng là yêu quái như ta, sao lại muốn cứu vị đạo sĩ kia?”
Diệp Thanh nghiêng đầu cười yếu ớt, vừa vung tay áo, đã đưa Trương Triệu Huyền ra giữa ao sen, sau đó thong thả đóng ô lại, quay đầu nhìn hồng y nữ tử kia, ôn nhu hỏi, “Giống nhau? Ngươi nói ta và ngươi sao?”
Y mỉm cười, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, ôn hòa dễ mến biết bao.
Hồng y nữ tử nghe được, chỉ thấy toàn thân rét run, khôn tử chủ được mà lùi lại mấy bước, run giọng hỏi, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đương nhiên. Ta giống ngươi…” Diệp Thanh từng bước ép sát, tay phải cầm ô bỗng đưa lên, không hề báo trước mà đâm thẳng vào ngực nữ tử kia, cười tủm tỉm, nhấn rõ từng chữ, “Là yêu quái, không hơn không kém.”
Tia máu đỏ thẩm chảy xuống từ khóe miệng.
Hồng y nữ tử trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Thanh, hơi thở mong manh hỏi, “Ngươi đã theo ta một đường, vì sao…?”
“Làm sao? Ta cùng lắm chỉ đề nghị ngươi trốn ở chỗ này, lại cho ngươi mượn chút yêu lực, thì coi như là đồng bọn của ngươi sao?” Diệp Thanh khẽ cười một cái, xoay cổ tay, chậm rãi rút chiếc ô ra, đôi mắt màu mực minh diệt bất định*, “Ngươi thiếu nợ ta, nên cả vốn lẫn lãi, đều phải trả lại.”
*Minh diệt bất định = sáng tối không phân rõ rệt.
Trong lúc nói chuyện, y đưa tay trái đến vết thương trên ngực nàng kia, một lúc sau, lôi trái tim nàng ra.
Hồng y nữ tử “A” một tiếng thảm thiết, cả người mềm nhũn, ngã vào ao sen, chớp mắt liền biến ra nguyên hình.
Diệp Thanh ngay cả liếc một cái cũng không nhìn nàng, chỉ cẩn thận nâng trái tim đầy máu trong tay, bên môi vẫn phảng phất ý cười, vẻ mặt ôn nhu động lòng người.
Tiếp theo liền đưa tới bên miệng, cắn một miếng.
Máu tươi đầm đìa.
Trương Triệu Huyền cùng Vân Phong đứng bên ao sen, tự nhiên cũng nhìn thấy được cảnh này. Hai người bọn họ ngây dại đứng nhìn, lại bị Diệp Thanh sử dụng pháp thuật định thân, không thể động đậy, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn Diệp Thanh ăn từng miếng tim hồ yêu.
Sau cùng, Diệp Thanh chậm rãi lau đi vết máu bên môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trương Triệu Huyền, thong thả hỏi, “Trương tiên sinh, hôm nay ta đã mua quế hoa cao, ngươi có muốn ăn không?”
Trương Triệu Huyền không nói ra lời, khuôn mặt cứng ngắc, trừng mắt nhìn y.
Diệp Thanh bật cười, hắc khí giữa chân mày lóe lên rồi biến mất, y vẫn mỉm cười, than thở lo lắng, “Đáng tiếc, hôm nay không thể cùng ngươi đến Tây Hồ du thuyền được rồi.”
Dứt lời, y mỉm cười với Trương Triệu Huyền, rồi cầm chiếc ô trong tay lên. Chỉ chớp mắt, y đã tan biến không còn một dấu tích.