Diệp Thanh vừa đi khỏi, pháp thuật trên người Vân Phong lập tức được hóa giải, hắn lảo đảo về trước hai bước, suýt ngã nhào trên đất.
Trương Triệu Huyền cũng bình tĩnh lại, vội vươn tay đỡ lấy hắn, hỏi, “Tiểu Vân, ngươi thế nào? Có bị thương không?”
Vân Phong khoát tay, sắc mặt trắng bệch, cách một lúc lâu, mới thở dốc nói, “Yêu vật kia người đầy sát khí, chỉ sợ sắp thành ma rồi.”
“Yêu?” Trương Triệu Huyền vẫn mờ mịt, chớp mắt một cái, kinh ngạc hỏi, “Diệp công tử quả nhiên không phải người bình thường sao?”
“Bộ dáng kia của y, có chỗ nào giống một người phàm?” Vân Phong lúc này, ngay cả tức giận cũng lười, chỉ nhíu mày, trầm tư nói, “Vừa rồi y ăn tim của hồ yêu, có phải nhờ đó mà hấp thụ yêu lực không? Hơn nữa…”
Hơn nữa, nghe nói Diệp phủ trước giờ đã tìm rất nhiều người tới bắt yêu, kết quả chẳng những không tìm được, mà còn mất tích. Cho nên, Diệp Thanh này, ngay cả tim những hòa thượng, đạo sĩ, y cùng từng ăn.
Yêu vật kia thực sự là thâm sâu không lường.
Vân Phong chỉ vừa nghĩ như vậy, đa cảm thấy lạnh cả người, quay đầu liếc mắt nhìn sư phụ nhà mình, nói, “Sư phụ, ngươi đến nhân gian là vì giúp ta qua được độ kiếp?”
“Đúng vậy.”
“Giờ hồ yêu cũng đã loại trừ, ngươi không cần phải ở đây nữa.”
“Di? Nhanh như vậy?”
“Họ Diệp kia hành sự quỷ dị, cũng không biết tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì, sư phụ tốt nhất là sớm rời đi.” Thì ra Vân Phong nghi ngờ Diệp Thanh còn có âm mưu khác, sợ rằng sư phụ nhà mình lại làm vướng tay vướng chân, nên thầm nghĩ phải đưa phiền phức này đi sớm một chút.
Trương Triệu Huyền nghe xong, thầm nghĩ đến nụ cười của Diệp Thanh trước khi đi, chậm rãi rũ mắt xuống, tự lẩm bẩm, “Ngươi nghi ngờ y sẽ hại ta? Ân, nếu y lại mang quế hoa cao đến, ta nên nhận hay là không?”
Lúc nói, vẻ mặt hắn hốt hoảng, thần thái cùng giọng nói cũng không giống thường ngày.
Vân Phong lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ như thế này, bị dọa sợ, liền vội vàng hỏi, “Sư phụ, chẳng lẽ ngươi đối với họ Diệp…?”
Lời còn chưa hỏi xong, Trương Triệu Huyền đã lên tiếng trước, “Không được!”
“A?”
“Bây giờ ta không thể trở về!” Trương Triệu Huyền chuyển mắt, lại khôi phục bộ dáng bất cần đời, cười hắc hắc nói, “Trước khi đi, ta không cẩn thận đánh vỡ chén trà của Bích Linh, cứ như vậy trở về, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Phong lại khó coi hơn vài phần, nói, “Sư phụ, ngươi lại làm hỏng đồ của Bích Linh tiên quân rồi!? Không phải vì thế ngươi mới tới nhân gian chứ!?”
“Đương nhiên…” Dừng một chút, chợt tỉnh ngộ, “Không đúng, ta tới là để giúp ngươi.”
“Sư phụ đổi giọng muộn quá rồi.” Vân Phong cắn răng, dở khóc dở cười, “Bích Linh tiên quân và ngươi có giao tình nhiều năm như vậy, sẽ không làm khó dễ ngươi quá đâu.”
“Hoàn toàn chính xác. Y chỉ biết nghiêm trang giải thích lại luật pháp thiên giới cho ta, nói từ lúc hừng đông cho đến khi trời tối đen, lại nói từ lúc trời tối đen cho đến khi hừng đông.”
“Sau đó sư phụ lén ngủ gật?”
“Ha ha.”
Hai người bọn họ nói nói cười cười, như thể người tên Diệp Thanh kia không hề tồn tại.
Vân Phong dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng không hề buông lỏng cảnh giác, thân thể vừa mới khôi phục một chút, liền lập tức thúc giục Trương Triệu Huyền rời khỏi nhân giới, sau cùng còn để trong ngực hắn một vài lá bùa đề phòng bất trắc.
Trương Triệu Huyền không còn cách nào khác, đành phải mang theo bao quần áo, ngoan ngoãn ra khỏi thành Lâm An.
Bất quá, hắn chỉ đi loanh quanh mấy vòng, không đợi trời tối đã lặng lẽ chạy về, một mình lắc lư đến Tây Hồ.
Mấy ngày trước hắn còn hẹn Diệp Thanh đến hồ chơi, nếu không có chuyện hồ yêu, lúc này đã phải thưởng thức mỹ cảnh rồi, làm sao có thể cô đơn lẻ bóng như lúc này?
Trương Triệu Huyền nghĩ vậy, trước mắt lại hiện ra dung nhan tuấn mỹ của Diệp Thanh, tuy biết dáng vẻ tay đầy máu tanh của y, song vẫn không quên được nụ cười ôn nhu yếu ớt.
Một người ôn nhuận như ngọc, sao lại là yêu?
“Diệp công tử…” Trương Triệu Huyền thở dài, không kiềm được mà đọc cái tên này lên, ánh mắt vừa chuyển, lại thấy một thân ảnh quen thuộc cách đó không xa.
Lúc này sắc trời còn chưa tối, bên Tây Hồ có rất nhiều du khách.
Trong đám người náo nhiệt, Trương Triệu Huyền chỉ nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, mặc bạch y, nghiêng người dựa vào một thân cây, tay phải cầm chiếc ô thanh sắc, nụ cười nhàn nhạt, mi mục như họa. Ánh mắt nhìn về miền hư vô, tựa như đang chờ ai đấy, cũng tựa như cái gì cũng không lọt nổi mắt xanh của y.
Thình thịch.
Trong lòng một hồi cuồng loạn.
Trương Triệu Huyền đưa tay đè chặt ngực mình, không hiểu sao, hai chân lại tự động đi từng bước đến chỗ người nọ.
Rõ ràng chỉ có mấy bước chân.
Lại như cách nhau thiên sơn vạn thủy, nghìn năm, vạn năm.
Đến khi Trương Triệu Huyền đứng nghiêm túc trước mặt người nọ, Diệp Thanh mới chuyển mắt qua nhìn hắn, trong tròng mắt đen, sương mù mông lung, như phản chiếu cả làn mưa bụi Giang Nam.
“Trương tiên sinh, sao ngươi cũng tới dây?”
“Ta tới du hồ.”
“Trùng hợp như vậy? Ta cũng thế.” Diệp Thanh nhếch môi, cười đến cong mi mắt, “Cảnh sắc Tây Hồ thật đẹp, đúng không?”
“Ân.” Trương Triệu Huyền gật đầu đáp nhẹ, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào y.
Diệp Thanh liền nghiêng đầu một cái, bất động thanh sắc mà rời khỏi tầm mắt y, nói, “Giờ không còn sớm, ta đi trước một bước.”
Dứt lời, quả nhiên xoay người muốn chạy.
Trương Triệu Huyền vội xông lên phía trước, kéo ống tay áo y, nói, “Chờ một chút!”
“Ân?”
“Diệp công tử, ngươi thật sự là yêu quái?”
“Ngươi không phải đã nhìn rồi sao?” Diệp Thanh vẫn mỉm cười, hời hợt nói, “Làm sao? Ngươi muốn bắt ta sao?”
Trương Triệu Huyền nghẹn lại, thật không biết tại sao mình lại kéo Diệp Thanh lại, đứng suy nhĩ hồi lâu, mới nói, “Nếu ngươi từng làm chuyện thương thiên hại lý, ta đương nhiên không thể ngồi yên.”
“A.” Diệp Thanh gật đầu, lại hỏi, “Cho nên? Ngươi muốn đối phó ta như thế nào?”
“Ta…” Trương Triệu Huyền lôi cuốn sách rách nát ra theo thói quen, mặc dù biết mình chắc chắn không đánh lại Diệp Thanh, rồi lại luyến tiếc buông tay, lục lọi một hổi, tìm ra được tấm phù của Vân Phong đưa hắn lúc trước.
Hắn cũng không thèm để ý nó có ích hay không, trực tiếp dán lên người Diệp Thanh.
Diệp Thanh mỉm cười, nghiên người né tránh, nhẹ nhàng linh hoạt lách mình tránh ra.
Trương Triệu Huyền nhào hụt, cước bộ bất ổn, suýt nữa ngã xuống đất.
Diệp Thanh thất kinh, vội vươn tay ôm hông hắn, kéo người lại. Vậy mà trong hỗn loạn, Trương Triệu Huyền giơ tay lên một cái, dính lá bùa kia trên ngực y.