- Trở tiểu thiếp của ta, cô có ý kiến gì không?
- Ý kiến cái đầu nhà anh! Bỗng dưng bắt tôi sinh con rồi làm tân nương. Các người đang đóng tuồng à?
Tuy cô không biết tại sao bản thân lại chưa chết nhưng cô sẽ không chấp nhận ở lại cái nơi quỷ quái này.
Thiên Song ngồi dậy muốn xuống khỏi cỗ quan tài thuỷ tinh này. Ai ngờ, khi chân cô vừa chạm xuống đất, cả người bắt đầu trong suốt. Cô hơi hoảng đành thu chân lại cuộn mình ngồi trong cỗ quan tài.
- Ta vốn không thích ép người. Nếu cô không đồng ý sinh hạ tiểu hải long cho ta. Lát nữa, hắc bạch vô thường ở Địa Phủ sẽ tới đây dẫn cô đi!
Đến bây giờ cô hoàn toàn tin rằng mình chết rồi. Cô không biết tại sao nhưng, cỗ quan tài pha lê này có thể giúp cô. Nếu cô ra khỏi cỗ quan tài này, lập tức sẽ bị hồn tiêu phách tán.
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên có tiếng xiềng xích vọng đến. Âm thanh khiến người ta cảm thấy sởn cả gai ốc ngày ngày tiến càng gần. Hai người một trắng một đen xuất hiện. Bọn họ đều cầm những xiềng xích to và cây thiết bản lớn. Sau đó, cái xiềng xích đó lao về phía của cô rồi thắt chặt cổ lại.
Hắc vô thường nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ với mĩ nam tóc bạc. Có lẽ, hắn có một thân phận gì đó rất cao...
- Thủy thần đại nhân, phiền ngài rồi. Chúng tôi sẽ dẫn âm hồn đó đi ngay!
Thiên Song bị Bạch vô thường cầm xiềng xích lôi cổ cô đi. Cả người cô lúc này rời khỏi cỗ quan tài pha lê, không có sự tiêu tán nữa mà nằm dưới đất bị lôi đi.
Khi bị kéo đi ngang qua mĩ nam tóc bạc. Hàng loạt những kí ức hiện lên trong đầu cô. Bản thân cô bị người mình tin tưởng hại chết... Cô không cam tâm phải xuống địa ngục...
Bàn tay cô vươn ra, túm chặt lấy tay áo đang buông thõng của Thủy thần. Nước mắt của cô chảy dàn giụa.
- Tôi... Đồng ý ở lại... xin ngài... Hãy cứu tôi... Tôi muốn những người hại tôi phải trả giá...
Dường như những lời này chưa thuyết phục được Thủy Thần. Hắn vẫn bất động. Mà Bạch voi thường lại tăng lực, xiềng xích càng siết chặt cổ của cô hơn.
- Tôi... Sẽ đồng ý sinh tiểu hải long cho ngài!
Nói đến đây, quả nhiên gương mặt của Thủy Thần có chút cảm xúc. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào xiềng xích to đang siết cổ của cô. Ngay lập tức, xiềng xích biến mất... Cơ thể cô bị hắn đẩy trở lại trong cỗ quan tài pha lê.
Bạch vô thường kinh ngạc, đang định nói gì đó thì Hắc vô thường chen lên trước chắn ngay mặt của Bạch vô thường.
- Thủy thần đại nhân... Ngài đây là có ý gì?
- Bản vương có hứng thú với âm hồn này. Ta cần cô ta giúp ta sinh hạ tiểu hải long!
- Chuyện này... E rằng Diêm Vương sẽ...
- Quay về bảo với Hắc Huyết rằng ta sẽ nhường một chỗ trong hội Thiên Nhan sắp tới cho Diêm Hậu. Hắn cũng sẽ hiểu thôi, bởi vì... Ngay cả Diêm Hậu cũng từng là âm hồn...
- Này... Không được...
Bạch vô thường phùng má định phản bác, ai ngờ bị Hắc vô thường đưa tay bịt miệng lại.
- Chuyện này chúng tôi sẽ nói lại với Diêm Vương. Xin cáo từ!
Dù có bất mãn nhưng cuối cùng Bạch Vô thường vẫn bị Hắc Vô thường lôi đi. Chỉ sợ sau khi về Địa Phủ, Hắc vô thường phải nghe bài ca quát tháo của tiểu cô nương này.
Thấy Hắc Bạch vô thường đã đi, lúc này Thiên Song mới thở phào nhẹ nhõm.
Thủy thần từng bước tiến lại phía cỗ quan tài, hắn cúi xuống, từ từ nâng gương mặt của cô lên như đang xem xét.
Cuối cùng hắn nói ra một câu rất kì lạ.
- Tuy không phải là dung nhan khuynh quốc khuynh thanh nhưng cũng tạm chấp nhận. Vả lại, ta có thể chạm vào cô...Tốt!
Trong nháy mắt, Thủy thần biến mất như một làn khói không thấy bóng dáng đâu.
Thiên Song còn đang nghi hoặc có phải thân cô bị ảo giác hay không, đột nhiên cửa lớn được mở ra. Một hàng nô tỳ đi vào, trên tay họ đang bê những bộ quần áo cổ xưa màu đỏ. Hình như là hỷ phục.
Mà điều cô quan tâm chính là... Thân dưới của họ là đuôi cá... Đang lơ lửng giữa không trung.
Người cá?
Đột nhiên Thiên Song cảm thấy buồn cười. Các nhà khoa học đang truy tìm tung tích của người cá, mà cô lại là người may mắn nhìn thấy bọn họ bằng xương bằng thịt... Thật là một trò đùa.
- Thủy thần sai chúng nô tỳ tới thay hỷ phục cho phu nhân.
- Chúc mừng phu nhân đã trở thành tiểu thiếp đầu tiên của Thủy thần. Đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc...