Từ khi để cô đi, Tư Hạo Quân dường như trở lại dáng vẻ trước đây. Hắn thậm chí còn kiệm lời hơn trước. Căn phòng của cô đã bị hắn cho người niêm phong lại, trước cửa phòng bị khoá bởi một xiềng xích lớn. Không một ai dám béng mảng đến.
- Thủy Thần, ngài hãy suy nghĩ lại...
- Cút ra ngoài!
Ngay cả Vô Ưu cũng không khuyên nhủ được hắn.
Tin tức hắn mất đi hài tử đến tai các trưởng lão lớn tuổi trong Thủy Tộc. Bọn họ lập tức họp lại, ai nấy đều tán thành việc phải bắt nữ nhân kia để rửa tội. Tội ra tay giết hài tử của Thủy Thần đại nhân, bất kể là lí do gì cũng phải bị hành quyết phanh thây.
Mà lúc này Tuyết Liên đứng một bên, cô ta luôn hướng ánh mắt về phía của Thủy Thần đắm đuối.
Hôm đấy, ép Thiên Song uống độc xong, cô ta nhanh chóng trở lại phòng rồi căn dặn tỳ nữ làm theo lời cô ta nói. Đương nhiên, về phía của Vô Diệm, cô ta cũng thu xếp ổn thoả. Tên đó không hề phát hiện ra cô ta có mặt ở đấy lúc đó. Khung cảnh hôm ấy, chỉ có Thiên Song cầm dao tự tay đâm vào bụng giết hài tử trong bụng cô, bị Thủy Thần nhìn thấy.
Vốn dĩ ban đầu cô ta muốn lợi dụng Thiên Song sinh ra đứa bé, rồi tìm cách tống cổ cô đi để nuôi đứa bé như con mình. Sau đó, cô ta đã đổi ý ngay khi bị Thủy Thần nói ra những lời cay nghiệt kia. Làm sao cô ta có thể thay thế được vị trí của cô trong khi cô ta không có con? Dù là đứa bé sinh ra, nhưng cũng không phải là do cô ta đẻ. Tốt nhất đừng nên tồn tại!
Nhìn các vị trưởng lão đang tức giận, Tuyết Liên rất vừa lòng.
Đột nhiên, Tư Hạo Quân mở mắt. Hắn có vẻ như đang tức giận. Vừa nãy hắn đã nghe quá đủ rồi.
Chiếc bàn đá lớn bị vỡ vụn trong chốc lát. Mọi người không còn ai dám lên tiếng nữa. Tư Hạo Quân đứng dậy, ánh mắt hắn xanh đậm hằn in lên tia sát khí bức người.
- Việc này cho qua! Ta đã đuổi nữ nhân đó đi rồi! Từ giờ ai dám lên tiếng nhắc lại chuyện này, ta sẽ giết kẻ đó!
Đợi khi Thủy Thần đi rồi, các trưởng lão mới bàn tán nhộn nhịp trở lại.
- Ngài ấy quá dung túng cho ả ta!
- Đáng lẽ phải cho ả ta một bài học đã!
- Thôi, nếu ngài ấy đã nói vậy thì đừng nhắc đến nữa. Ta vẫn muốn giữ cái mạng già này!
Tuyết Liên nắm chặt lấy vạt áo của Bắc Hải Long Vương. Tuy nhiên, ông ta chỉ vỗ nhẹ vào tay con gái rồi lắc đầu. Cô ta cắn răng, quay người bỏ đi!
Nếu Thủy Thần không nỡ, thì để cô ta ra tay!
Rất nhanh đã đến đêm. Nhân lúc mọi người ngủ, Tuyết Liên nhẹ nhàng lén ra biển. Trước mặt cô ta là những con sóng rì rào kêu. Cô ta lấy sáo, thổi một tiếng, gọi Linh Thần lên. Rất nhanh, con rắn khổng lồ xuất hiện rồi biến thành bà lão trước mặt cô ta.
- Ta muốn đi gặp ả ta!
Linh Thần gật đầu rồi dẫn Tuyết Liên đi xuống biển.
Nhân lúc Thủy Thần cho mở cửa Thuỷ Tinh Cung để Thiên Song ra đi. Tuyết Liên đã bảo Linh Thần bắt cô ta lại, đem đến một vách vực đá vắng. Cô ta bây giờ cần máu của cô để duy trì mùi hương. Dù sao, cái lọ sứ kia dùng rất nhanh sẽ hết, nếu tha cho cô, đến khi cô ta không còn hương thơm nữa, Thủy Thần sẽ chán ghét cô ta. Chính vì vậy mà cô ta đã ra tay trước.
Vách vực đá này rất hoang vắng, cô bị Linh Thần xích hai chân lại trên một tảng đá lớn. Xung quanh tiếng núi lửa dưới lòng đất âm ỉ, thậm chí phun ra những làn hơi khói.
Linh Thần dẫn Tuyết Liên đi đến, cô ngẩng đầu nhìn cô ta.
- Thì ra là cô!
Cô cứ thắc mắc tại sao bà già này lại bắt cô vô cứ. Thì ra, tất cả đều là do Tuyết Liên đứng phía sau.
Thấy bộ dạng thảm hại của cô, Tuyết Liên nở nụ cười tươi. Cô ta ngồi xuống trước mặt cô, lấy từ trong người ra một con dao. Còn không để cô hiểu gì, cô ta rạch một đường xuống cánh tay của cô. Máu cứ thế chảy ra, Tuyết Liên lấy một lọ nhỏ ra hứng thì bị cô hất tay khiến chiếc lọ vỡ tan.
Tuyết Liên tức giận túm lấy tóc của cô giựt về phía sau.
- Ngươi dám?
- Bây giờ có cái gì mà tôi không dám?
Nghe được lời này, Tuyết Liên giơ tay bóp lấy cổ của cô.
- Ta, chẳng qua muốn máu của ngươi! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi tan thành cát bụi?
Thấy cô không nói gì, Tuyết Liên tiếp tục.
- Ngươi biết không, có được máu của ngươi, ta sẽ có mùi hương giống ngươi. Thủy Thần đại nhân sẽ yêu ta!
Nữ nhân này đúng là điên rồi. Cô ta thậm chí còn điên hơn cả đứa bạn thân khốn nạn lúc trước của cô. Tuy vậy, hai người rất giống nhau, vì tên đàn ông mà giết cô. Tại sao phải vì một người đàn ông mà ra nông nỗi này, cô cũng không thể nào biết được!
- Có mùi hương của tôi thì sao? Chẳng phải cô cũng chỉ là vật thay thế tôi à?
Tuyết Liên sa sầm nét mặt. Cô ta lấy con dao cứa thêm một nhát nữa vào bên má trái của cô. Lại là máu chảy ra...
- Ngươi thách thức ta? Được, ta sẽ cho ngươi phải tận mắt thấy cảnh ta thay thế chỗ của ngươi bên ngài ấy!