Tuy được đặc cách đầu thai, nhưng cô vẫn có chút do dự. Mạnh Bà cũng không vội, bà đưa bát canh cho cô cầm rồi quay lại tiếp tục công việc của mình.
Cô hơi cúi xuống, hai hàng nước mắt lã chã rơi. Cô cũng chẳng biết tại sao bản thân lại khóc nữa. Nếu uống bát canh này, cô sẽ quên hết đi tất cả những gì bản thân từng trải qua, kể cả... Hắn....
Ngồi ngẩn ngơ ở đó nửa ngày trời, nhìn những âm hồn lần lượt đi đầu thai, cô cảm thấy rất băn khoăn không biết làm thế nào. Có âm hồn được đi làm người, nhưng lại rơi đúng vào gia đình khó khăn. Cũng có số khác phải làm xúc sinh, ai tu được công đức nhiều hoặc là ở lại Địa Phủ làm quỷ sai giúp Diêm Vương, hoặc là lên thiên đình.... Rất nhiều đặc cách muôn vẻ muôn trạng...
Sau lần đấu tranh tư tưởng, cô cuối cùng cũng quyết định uống bát canh. Mạnh Bà chỉ quay đầu lại, lắc đầu thở dài nhìn cô uống. Vừa uống, cô vừa nghĩ đến những khoảng thời gian khiến cô vui vẻ trước đây. Càng uống hết bát canh, những kí ức đó dần dần tan biến, thành những mảnh vụn.
Uống xong, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, hai hàng nước mắt vẫn chảy.
Mạnh Bà không nhịn được đi đến đặt nhẹ tay lên đầu của cô.
- Thật là đáng thương, đi đi... Cô sẽ có cuộc sống mới hạnh phúc hơn...
Nói rồi Mạnh Bà đỡ Thiên Song đứng dậy. Một quỷ sai đi dẫn cô đi đến cổng đầu thai. Thiên Song chỉ thẫn thờ đi theo quỷ sai đó.
Đến gần cái cổng phát sáng, đột nhiên Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện. Hai người họ vừa đi vừa uể oải mệt mỏi. Trên tay Bạch Vô Thường đang cầm một sợi dây xích dắt theo một âm hồn. Không sai, đó chính là Tuệ Nhan Cẩm.
Cô ta đi rất chậm khiến Bạch Vô Thường bực bội, thỉng thoảng kéo cái mạnh lôi cả người cô ta ngã xuống đất.
- Đi nhanh lên! Cũng tại vì ngươi bỏ trốn mà ta mấy ngày không nghỉ, bực mình!
Hắc Vô Thường vẫn theo sát phía sau quan sát Tuệ Nhan Cẩm. Từ khi cô ta bỏ trốn, Diêm Vương đã ra lệnh cho tất cả đi bắt cô ta lại, hại cho Hắc Bạch Vô Thường thâm mắt vì không được nghỉ ngơi lúc nào. Cuối cùng cũng bắt được Tuệ Nhan Cẩm, nếu không chắc Bạch Vô Thường phát điên lên mất.
Tuệ Nhân Cẩm cả người nhợt nhạt, cô ta đi cúi đầu xuống. Vừa bị Bạch Vô Thường giựt một cái đau điếng mới ngẩng đầu lên. Ai ngờ, lại bắt gặp ngay Thiên Song đang đi tới.
Hai mắt của Tuệ Nhan Cẩm bắt đầu đen lại. Cô ta cứ nhìn thấy cô là lại như muốn phát điên. Hận thù trong người cô ta bộc phát, giựt đứt sợi xích trên tay ra rồi lao về phía của cô.
Hỗn loạn này xảy ra quá bất ngờ. Bạch Vô Thường vừa quay đầu lại đã thấy sợi xích bị đứt rồi.
Tuệ Nhan Cẩm lao đến bóp chặt lấy cổ của cô.
- Thiên Song! Mà chết đi! Biến thành cát bụi càng tốt!
Quỷ sai phía sau cũng bị Tuệ Nhan Cẩm đẩy vào một lò lửa gần đó. Thiên Song bị cô ta bóp chặt cổ không thể thở nổi. Hai người vật nhau lăn lộn trên đất.
Hắc Vô Thường thấy tình hình không ổn liền quay sang Bạch Vô Thường.
- Bạch, ném sợi xích qua cho ta!
Bạch Vô Thường nghe vậy thì lấy sợi xích khác ném cho Hắc Vô Thường. Hắn sử dụng sức mạnh muốn trói Tuệ Nhan Cẩm lại nhưng lại chậm một bước. Tuệ Nhan Cẩm đột nhiên cười lớn rồi đẩy cô vào một cánh cổng đen lốc xoáy.
Thiên Song nhắm chặt mắt, cơ thể cô bị hố đen đó hút lấy rất mạnh.
Quấn sợi xích mấy vòng quanh người của Tuệ Nhan Cẩm rồi kéo cô ta lại. Hắc Vô Thường đưa dây xích cho Bạch Vô Thường giữ rồi chạy lại xem tình hình. Hắn chợt nhìn lên hàng chữ trên cổng, hai mắt tối sầm lại.
Đúng lúc Lưu Phán Quan đi ngang qua, hắn dừng lại bên cạnh Hắc Vô Thường.
- Chuyện gì?
- Lưu phán quan, vị phu nhân của Thủy Thần rơi xuống ma vực rồi!
Lưu Phán Quan dùng nhãn lực nhìn vào cánh cổng đen đó nhưng không tìm thấy kết quả gì.
Ma vực là nơi còn kinh khủng hơn cả tầng địa ngục thứ 18 của Địa Phủ. Cánh cổng này là nơi trừng phạt những Quỷ Thần phạm tội. Trước đây, họ là những Vị Thần nhưng vì phản bội, gây ra tội nghiêm trọng nên bị đẩy xuống Ma Vực hành hình. Ma vực là nơi không ai có thể vào, âm hồn mà rơi vào đó chỉ sợ làm thức ăn cho các Quỷ Thần.
- Ta đi thông báo cho Diêm Vương một tiếng. Hắc Vô Thường, ngươi cho người đi đưa tin cho Thủy Thần đại nhân.
- Còn cái âm hồn này thì sao?
Bạch Vô Thường chỉ vào Tuệ Nhan Cẩm đang nằm co ro dưới đất. Lưu Phán Quan hừ lạnh rồi nói.
- Đưa cô ta đến tầng 12 đi! Hành hình đủ 49 ngày mới được thẩm vấn tiếp!
Hình phạt này còn nhẹ, Lưu Phán Quan chỉ e rằng nếu là Thủy Thần ra tay thì cái âm hồn này chỉ có đường tan thành cát bụi.
Mong rằng vị phu nhân kia không sao, hắn là lo rằng cô sẽ gặp người đó. Cái người mà Thủy Thần vô cùng quen thuộc, cũng coi như là kẻ thù truyền kiếp. Nếu vậy, chỉ sợ cô sẽ thành bữa ăn của người đó...