[Phần 2] Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Chương 47: Đại hôn đẫm máu [2]




Còn 1 ngày nữa là đại hôn.
Tư Hạo Quân thu xếp mọi thứ xong xuôi mới đến gặp Thiên Song. Hắn thấy cô gục đầu xuống bàn, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh biển phía xa.
Hắn đi đến, đưa tay xoa nhẹ đầu của cô.
- Có chuyện gì sao?
Thiên Song ngẩng đầu lên lắc đầu. Tư Hạo Quân mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn trên trán cô. Mặt cô thoáng chút ửng đỏ khi đối diện với hắn gần như vậy.
- Buồn chán.
- Vậy nàng muốn làm gì?
Cô còn đang định lên tiếng, bụng dưới đột nhiên vang lên tiếng ùng ục. Thiên Song ngượng ngùng cúi mặt xuống. Không phải cô cố ý, tại cái bụng cô dạo này nó cứ ham ăn. Trước đây, cô ăn rất ít. Dạo này Tư Hạo Quân cho cô ăn hơi nhiều. Khi cô chơi mệt, hắn cho người đem đồ ăn tới. Đến bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, đến cả bữa đêm hắn cũng chuẩn bị cho cô ăn. Nhắc đến chuyện này mới nhớ, có vẻ dạo này cô hình như béo lên thì phải.
- Ta dẫn nàng đi ăn.
- Béo lắm! Không muốn ăn!
- Vậy nàng hiện tại có mệt không?
Cô gật đầu. Tư Hạo Quân lại bắt đầu ra chiêu.
- Mệt là đúng rồi, nàng mệt thì phải ăn. Nếu không ăn sẽ bị ngất. Sau khi tỉnh lại sẽ đói nên càng ăn nhiều. Như vậy sẽ phát phí nữa.
Nghe có vẻ logic?
Suy nghĩ một hồi, cô gật đầu kéo tay Tư Hạo Quân đi xuống nhà bếp. Hắn nói cũng có lí, thà bây giờ ăn ít còn hơn ăn một lúc nhiều sẽ dễ bị phát phì. Tuy nhiên, để thay đổi không khí, cô sẽ đích thân xuống bếp nấu nướng.
Phòng bếp ở Thủy Tinh Cung vô cùng rộng. Có 3 vị đầu bếp ở Tây phòng mỗi ngày sẽ thay nhau nấu nướng. Vì đây là biển nên nguồn hải sản vô cùng dồi dào.
Trong phòng bếp, Thiên Song xắn cao tay áo. Cô lấy một chiếc tạp giề trắng cột vào eo ngay ngắn. Quay sang bên cạnh thì chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Tư Hạo Quân. Nghĩ hắn không tin khả năng của cô, cô bèn vỗ vỗ vai hắn rồi trấn an.
Chỉ biết Tư Hạo Quân quay người lại phía sau. Ba vị đầu bếp lần lượt là Cá chép, Cá Ngừ, Cá Đuối đang xếp hàng lần lượt quan sát từng động tác của cô. Họ có vẻ không tin vào vị phu nhân của Thủy Thần. Từ trước đến nay, hầu như không có chuyện một vị phu nhân lại tự đích thân xuống bếp thể hiện tài nấu nướng cả.
Mà điều quan trọng hơn, đó chính là họ không tin tài nấu nướng của cô. Phải nói rằng ba người họ đã làm lâu năm trong bếp này, chưa từng có bất kì món mà mà họ chưa thử qua. Nhìn tân phu nhân trẻ tuổi như vậy, chắc chắn chưa trải đời, món ăn liệu có ăn được?
Thiên Song vui vẻ thành thục rửa rau, thịt. Cô để miếng thịt trước mặt Tư Hạo Quân và đưa hắn một con dao.
- Thái thịt đi, mỏng một chút.
Ba vị đầu bếp thấy vậy thì sợ xanh mặt. Họ lập tức chạy đến muốn lấy con dao.
Tư Hạo Quân là ai chứ? Đường đường là Thủy Thần... Làm sao có thể trở thành chân sai vặt trong bếp được?
- Đại nhân, cứ để chúng thần giúp phu nhân.
- Đại nhân, ngài không quen dùng dao, nhỡ bị làm sao chắc thần tổn thọ mất.
- Đại nhân, thân thể ngài cao quý, không nên, thực không nên...
Vẻ mặt của Thiên Song lộ rõ vẻ khó hiểu. Cái quái gì? Có thái miếng thịt thôi có nhất thiết phải như vậy không? Chẳng lẽ Tư Hạo Quân ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, những người này bảo bọc hắn quá kĩ đi?
Vì không muốn làm cho cô buồn, Tư Hạo Quân cầm chặt con dao trong tay. Ném cho ba vị đầu bếp kia một ánh mắt cảnh cáo lui xuống.
Hắn nhìn con dao trong tay, hàng lông mày hơi nhíu lại. Đây là lần đầu tiên hắn vào bếp. Nó chính xác hơn là từ khi sinh ra hắn chưa từng làm việc này. Để miếng thịt lớn trước mặt, Tư Hạo Quân quay sang nhìn động tác của cô điêu luyện thái rau. Hắn quan sát một lúc rồi đúc kết được mấu chốt. Một tay đặt lên miếng thịt, tay kia cầm dao nhẹ nhàng thái xuống từng chút một. Ban đầu không quen, nhưng dần dần miếng thịt mỏng hơn, hình thù cũng đẹp hơn.
Cắt xong một miếng thịt mà mồ hôi của hắn đổ nhễ nhại. Thiên Song làm xong phần nước dùng, cô nêm nếm thấy vừa, rồi quay sang nhìn Tư Hạo Quân. Tuy nhìn hắn làm có chút trục trặc, nhưng dù sao cũng đã rất cố gắng. Cô vô tư ghé người thưởng cho hắn một nụ hôn nhanh.
- Phần thưởng.
Những người phía sau nhìn một màn ân ái này thì không chịu nổi nhưng cũng chẳng dám bỏ đi. Tư Hạo Quân thẫn thờ giơ tay chạm nhẹ lên bên má vừa được cô hôn. Cảm giác này... Khiến hắn như mở hội trong lòng vậy.
Cứ thế, cô nấu ăn, Tư Hạo Quân đứng bên cạnh liên tục hỏi có muốn giúp gì không. Thực ra hắn không có lòng tốt như vậy, chỉ là hắn muốn được cô tặng cho phần thưởng như vừa nãy mà thôi.
Động tác của Thiên Song điêu luyện đến mức nhìn vô cùng đẹp mắt. Mẹ cô trước đây chính là một đầu bếp. Mỗi lần tan học, cô đều chạy đến chỗ mẹ xin làm chân phụ bếp sai vặt, coi như vừa học hỏi vừa kiếm thêm chút tiền. Chính vì vậy, tài nấu nướng của cô mỗi ngày một khá. Thậm chí mỗi lần ở trường tổ chức lễ hội nấu ăn, cô đều phụ trách chuẩn bị và đương nhiên giải nhất luôn nằm trong tay cô.
Mùi hương từ món súp của cô lan toả khắp phòng, đến cả ba vị cá kia đều bị hương vị này thu hút sự tò mò.
- Thơm quá! Ta không biết nàng lại giỏi nấu ăn như vậy.
- Trước đây thường đến nhà hàng xin làm chân sai vặt. Thực chất là ta đến đó để học hỏi kinh nghiệm từ mẹ.
Sau một hồi cố gắng, cuối cùng Thiên Song để một chiếc bát vừa vặn trước mặt Tư Hạo Quân. Nước trong bát nghi ngút khói, mùi hương hoà quyện các gia vị, đặc biệt được bày trí vô cùng bắt mắt.
Tư Hạo Quân tao nhã dùng một chiếc thìa ngọc nếm thử. Mùi vị quả nhiên xuất sắc khiến hắn rất hài lòng.
- Ngon không?
Hắn gật đầu.
Thấy cô vui vẻ như vậy, hắn cũng vô cùng là thoải mái. Tư Hạo Quân cúi xuống, đối diện với nụ cười của cô. Hành động đột ngột này khiến cô có chút giật mình, nghi hoặc không biết hắn làm gì.
- Làm gì vậy?
- Song Nhi, ta nếm thử rồi. Nàng... Có nên cho ta phần thưởng như vừa nãy không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.