Ba tháng trôi qua, kể từ ngày Tư Hạo Quân tan biến, Thiên Song lâm vào trạng thái trầm mặc. Vô Ưu đã từng ý kiến muốn làm theo lời của Tư Hạo Quân trước đây căn dặn mà dẫn cô đến chỗ Mạnh Bà để đầu thai. Tuy nhiên, Thiên Song không có bất cứ phản ứng nào khiến cho Vô Ưu cũng hết cách.
Vì chức vị Thủy Thần đang còn để trống. Các vị Long Vương nhiều lần muốn hội họp lập người mới lên ngôi, tuy nhiên Vô Diệm đã cản họ lại. Hắn lấy lí do phải để tang Tư Hạo Quân một thời gian nữa. Kì thực hai người Vô Ưu và Vô Diệm đã nhìn ra ý định của đám thần kia. Chừng nào không có người thừa kế hay đời sau của Thủy Thần thì buộc phải chọn ra người nổi bật có tài nhất để thay thế. Đó chính là quy tắc tồn tại ở đây từ trước đến giờ.
Thiên Song toát mồ hôi tỉnh dậy nửa đêm. Lại một đêm mất ngủ đối với cô. Cơn ác mộng đêm đại hôn đó vẫn cứ ám ảnh khiến từ khi đó cô chưa từng có giấc ngủ ngon. Mỗi lần thức dậy là cô lại bật khóc. Cảm giác mất mát này cô sợ sẽ không thể chịu nổi nữa.
Cô khó chịu sờ xuống dưới bụng. Không hiểu sao nó lại hơi đau râm ran. Thiên Song cắn răng, xuống giường muốn uống chút nước. Tuy nhiên, tay cô quá run nên khiến cho hiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan.
Nghe thấy động tĩnh, có mấy tỳ nữ chạy vào thì thấy Thiên Song ôm lấy bụng nằm dưới đất. Họ tái mặt, nhanh chóng đi gọi Lão Rùa tới.
Vô Ưu sốt ruột chạy đến, bên ngoài cửa, Vô Diệm đã đứng sẵn bên ngoài.
- Phu nhân sao rồi?
- Không hiểu sao nửa đêm phu nhân đau bụng. Giờ Lão Rùa đang xem bệnh bên trong.
Kì thực trước khi chết, ngay nào Tư Hạo Quân cũng căn dặn hai người họ phải chăm sóc thật tốt cho Thiên Song. Bất kể vì lí do gì, hai người họ cũng phải trung thành với cô như trung thành với hắn. Cô sau nhiều ngày tiền tụy như vậy khiến cho Vô Ưu và Vô Diệm lúc nào cũng sốt sắng. Hai người họ sợ nếu cô xảy ra chuyện gì thì họ sẽ không có mặt mũi nào tạ tội với chủ nhân đã khuất nữa.
Hai người đứng bên ngoài lúc lâu, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra. Các tỳ nữ xếp hàng ra ngoài. Người bên chậu nước, người cầm khăn, người cầm y phục...
Lão Rùa là người ra sau cùng, nhanh chóng bị Vô Ưu và Vô Diệm chặn lại hỏi.
- Phu nhân sao rồi?
Vẻ mặt của lão có vẻ khinh hỷ. Lão chắp tay cưi hành lễ, trên gương mặt nhăn nheo già nua lại nở ra nụ cười tươi. Lão nói.
- Ta cứ sợ đời sau của Thủy Thần đại nhân bị tuyệt hậu. Thật không ngờ, hôm nay ta lại là người biết được niềm vui này đầu tiên.
- Ông nói cái gì cơ?
Vô Ưu không hiểu lời của lão ta.
- Phu nhân hiện đang mang thai, điều đáng mừng hơn lại là song thai.
- Lão... Có nhầm lẫn gì không?
- Ta sống đến từng tuổi này, y thuật của ta mà hai ngươi còn nghi ngờ?
Lời nói của Lão Rùa khiến Vô Ưu và Vô Diệm như bị đứng hình. Hai người phải mấy vài khắc mới ý thức được chuyện này. Vô Ưu kích động đến nỗi ôm lấy Vô Diệm. Họ vui mừng vì ngôi vị không rơi vào tay người khác, đặc biệt hơn họ đã có chủ nhân mới. Đó chính là 2 tiểu nhi tử của Thủy Thần quá cố.
- Đúng rồi, phải đi thông báo chuyện này cho mọi người biết. Ta cũng phải sai mấy con cá ngừ trang hoàng lại Thủy Tinh Cung mới được.
Bên ngoài cười nói nhộn nhịp bao nhiêu thì trong phòng của cô lại yên tĩnh bấy nhiêu. Lão Rùa nói rằng cô mang thai, lại là mang song thai. Cô nhớ rằng trước đại hôn, nhiều đêm hắn và cô ân ái. Nếu tính từ thời điểm đó, khẳng định là cô mang thai gần ba tháng đi.
Nhắc mới nhớ, Thiên Song chợt sờ xuống bụng mình. Quả nhiên, bụng cô đã hơi lớn rồi. Bình thường cô không có tâm trạng để ý trang phục, nên thường mặc những bộ y phục rộng rãi. Do vì tâm trạng lúc nào cũng u sầu mà cô thường hay nôn nghén. Cô cứ tưởng rằng do cô ăn uống không hợp khẩu vị. Thật không ngờ bản thân lại mang thai lâu như vậy mà không hay.
Cô đã từng có ý định đi theo Tư Hạo Quân. Tuy nhiên, sự xuất hiện của hai đứa bé khiến cho ý định đó của cô hoàn toàn bị dập tắt. Cô đã mất đi Tư Hạo Quân rồi. Bây giờ, hai đứa con này chính là nguồn sống duy nhất của cô. Chúng là con của hai người, cũng là mối liên kết của cô và hắn.
Nghĩ đến đây, Thiên Song gạt nước mắt, cố nở ra một nụ cười xoa nhẹ bụng của mình.
- Bảo bối, mẫu thân ngày ngày sẽ ăn no, sẽ chăm sóc sức khoẻ để hai đứa khoẻ mạnh. Mẫu thân giờ chỉ còn có hai đứa thôi, bằng mọi giá... Mẫu thân sẽ cố gắng để hai đứa sinh ra khoẻ mạnh, béo tròn.
- ------------------
Địa phủ.
Diêm Vương đi đến bên bờ sông Đen, hắn quan sát những đốm sáng lởn vởn trên mặt sông. Tay hắn đang cầm một chiếc đèn lưu ly, bên trong ngọn lửa xanh lam cháy sáng rực một khoảng lớn.
Đứng một lúc, đợi cho mặt trăng chuyển sang màu đỏ rực, các đốm sáng kia mới bắt đầu tụ lại. Hắn cầm một nhúm tóc bạch kim rồi để vào ngọn lửa đang cháy trong đèn. Khi tóc cháy hết, chiếc đèn lưu ly toả ra một nguồn sức mạnh màu lam rồi thu lấy một đốm sáng trong hàng ngàn đốm sáng trên sông.
Xông xuôi, Diêm Vương giơ chiếc đèn để phía trước mặt quan sát. Đúng như hắn dự đoán, tiến trình rất thuận lợi. Mặt trăng trên trời lại trở về bình thường, không còn ánh đỏ nữa.
Lưu phán quan đúng lúc này đi đến. Diêm Vương liền đưa chiếc đèn lưu ly cho hắn cầm.
- Có thể hồi phục được sao?
Lưu phán quan hỏi.
Diêm Vương bình thản phủi những mảnh tro trong tay, rồi quay người bỏ đi. Lưu phán quan thấy vậy liền đi theo sau. Diêm Vương đi rất chậm, hắn từ từ giải thích cho Lưu Phán quan.
- Chiếc đèn lưu ly này có thể thu hồn phách của bất kì ai. Trong ba tháng này, ta đã thu thập gần như hoàn toàn hồn phách của Tư Hạo Quân rồi. Đợi một đợt trăng đỏ nữa, tất cả sẽ xong xuôi. Tuy nhiên, việc này cũng khiến sức mạnh của ta đang dần suy yếu. Lát nữa bảo Mã Khắc chuẩn bị phòng, ta cần sự yên tĩnh chữa nội thương.
- Ngài... Là đang giúp Thủy Thần hồi sinh?
- Biết sao được, hắn đã từng cứu Nhất Nhi. Ta không muốn nợ hắn.
Lần đó, A Tu La và Tư Hạo Thần gây rối ở Địa Phủ. Hắn bị chèn ép không thể cử động. Còn Nhất Nhi bị A Tu La bóp cổ suýt nữa bị hắn đâm chết. Cũng may Tư Hạo Quân đến kịp nên Nhất Nhi của hắn mới thoát một mạng. Nhưng vì cứu Nhất Nhi nên Tư Hạo Quân đã bị kiếm độc của A Tu La làm cho bị thương nặng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết của Tư Hạo Quân.
Trước khi Tư Hạo Quân chết, Diêm Vương có đến nhưng không kịp. Hắn chỉ đành dùng kiếm, đứng từ xa cắt đứt một đoạn tóc của Tư Hạo Quân giữ lại trước khi thân thể của tên đó tan biến.
Bây giờ chỉ đợi thu nốt hồn phách cuối cùng của Tư Hạo Quân, rồi hắn sẽ lấy ngọn lửa trong đèn lưu ly ra bắt đầu luyện hoá cơ lại cơ thể nguyên trạng.
- Diêm Vương đại nhân, thuộc hạ không hiểu tại sao ngài lại giấu Thủy Thần phu nhân chuyện ngài dùng đèn lưu ly cứu Thủy Thần? Nghe nói, từ khi Thủy Thần mất cô ấy rất suy sụp, trở lên trầm mặc không ra khỏi phòng.
Diêm Vương nghe vậy lập tức dừng bước. Hắn quay lại nhìn chằm Lưu phán quan.
- Nói cho cô ấy biết làm gì? Nếu ta cứu được thì không sao, nếu ta thấy bại trong quá trình khôi phục hồn phách thì cô ấy càng đau lòng hơn à?