Phản Diện Không Đội Trời Chung

Chương 3: Trùng sinh




Nghe đến đây khiến Cẩm Mộng Ninh càng thêm khó hiểu. Liền lập tức, cô đưa tay gảy gảy đầu, sau đó nói thầm trong bụng:
- "Chuyện gì vậy chứ? Chẳng phải mình đã bị bắn chết rồi sao? Tại sao bây giờ lại ở trong một căn phòng xa lạ đến vậy. Hơn thế nữa, thái độ của Ngụy Hắc Viễn lại vô cùng ôn nhu khi nói chuyện với mình. Đáng lý ra, anh ta phải giết mình hoặc giam cầm mình để dẫn dụ Phong Thụy đến đây chứ? Thật khó hiểu."
Cẩm Mộng Ninh đang không ngừng nghĩ ngợi liền cảm nhận cái xoa đầu dịu dàng đến từ phía Ngụy Hắc Viễn khiến cô khẽ run người. Gương mặt căng thẳng đến mức nhiễu nhại mồ hôi, hàm răng khẽ cắt chặt mà chăm chăm mắt nhìn anh.
- "Được rồi. Em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ bảo Tiểu Hà nấu cháo mang đến cho em."
Trước khi rời đi, Ngụy Hắc Viễn còn không quên nở nụ cười ôn nhu với cô. Bản thân Cẩm Mộng Ninh đến giờ vẫn chưa hết hoang mang mà chỉ biết gượng cười đáp lại, khiến anh vô cùng hài lòng mà hớn hở, xoay lưng bước trở ra ngoài.
- "Phải rồi, từ nãy tới giờ vẫn chưa thấy Phong Thụy. Có khi nào anh ấy cũng đang bị nhốt ở trong một căn phòng nào đó giống như mình không?"
Cẩm Mộng Ninh lẩm bẩm một mình. Cô chậm rãi bước vào phía phòng tắm rửa mặt thì hoảng hốt phát hiện ra chuyện động trời ngay khi nhìn vào chiếc gương treo tường mà hét toáng lên.
Á....á.....á.....
Tiểu Hà đang chậm rãi đặt tô cháo lên bàn, ngay khi nghe giọng hét của người bên trong phòng tắm mà cuống cuồng chạy vào trong, lo lắng hỏi:
- "Thiếu phu nhân, cô...cô có làm sao không?"
Cẩm Mộng Ninh không đáp mà mạnh tay tát nước vào mặt mình, sau đó nhìn vào gương một lần nữa mà òa khóc thật lớn:
- "Gương mặt của mình. Tại sao vẻ ngoài của mình lại là một cô gái khác."
Dứt lời, cô đặt tay lên vai của người đang đứng ngơ ngác gần đó, nhìn thẳng vào mắt, nghiêm túc hỏi:
- "Cô gọi tôi là gì vậy?"
Tiểu Hà vô cùng khó hiểu trước câu hỏi này nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời:
- "Dạ là...thiếu phu nhân."
Hai tay Cẩm Mộng Ninh không ngừng lay mạnh người trước mặt mà gằng giọng hỏi từng chữ:
- "Vậy....tôi tên là gì?"
- "Dạ là...Phương Mộng Ninh."
Nghe đến đây khiến cô gục ngã hoàn toàn mà gào khóc nức nở, nói thầm trong bụng:
- "Ôi không, chẳng lẽ là mình trùng sinh thật sao? Hơn nữa lại trong thân xác là vợ của Ngụy Hắc Viễn nữa chứ? Bảo sao lúc trước khi nghe cái tên Mộng Ninh, vẻ mặt hắn lại thay đổi nhanh chóng đến vậy. Lần này mình tiêu đời rồi. Nếu như một ngày nào đó, Ngụy Hắc Viễn phát hiện ra mình không phải là Phương Mộng Ninh mà hắn yêu chắc có lẽ hắn sẽ mau chóng nổ súng bắn chết mình. Như thế chẳng lẽ mình lại chết thêm một lần nữa sao? Huhuhu."
- "Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
Tiểu Hà lo lắng, quan tâm hỏi trước sự khóc lóc đầy thảm thiết của người trước mặt. Nhưng khoảng tầm vài phút sau, Cẩm Mộng Ninh đã đứng bật dậy, khẽ đưa tay lau đi những giọt nước mắt ở khóe mi, mà đối diện nhìn thẳng vào chiếc gương trên tường, trầm giọng trấn an bản thân:
- "Cẩm Mộng Ninh, mày nhất định phải sống sót cho đến khi mày thành công thuyết phục được Ngụy Hắc Viễn trả tự do cho mày."
Mãi một lúc sau, Cẩm Mộng Ninh cũng bình tâm trở lại. Cô mau chóng ăn sạch tô cháo sớm đã để trên bàn khiến Tiểu Hà vô cùng mừng rỡ mà vui vẻ nói:
- "Thiếu phu nhân, Ngụy gia chắc hẳn rất mừng nếu như nhìn thấy cô ăn hết tô cháo này đấy. Suốt cả một tháng nay, cô tuyệt thực, tự giam cầm mình ở trong phòng đến mức đổ bệnh nặng khiến Ngụy gia không khỏi lo lắng."
Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh khẽ nhìn xuống đôi bàn tay gầy guộc đến mức sắp thành cái xác khô này mà tò mò hỏi:
- "Thế tại sao tôi lại phải tuyệt thực đến mức này?"
Tiểu Hà nghiêng đầu khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời cô:
- "Thiếu phu nhân, cô quên rồi sao? Cuộc hôn nhân này tất cả đều là từ một phía Ngụy gia. Ngài ấy đã đến tận Phương gia để cướp dâu ngay trong hôn lễ giữa cô với Tôn Kiến Phúc. Kể từ ngày hôm đó, cô vô cùng căm ghét Ngụy gia vì đã khiến bệnh tim bẩm sinh của Tôn Kiến Phúc trở nặng, sau đó qua đời."
Nghe đến đây khiến Cẩm Mộng Ninh không kiềm lòng được mà ồ lên một tiếng. Cô không ngờ chuyện tình cảm của Ngụy Hắc Viễn lại trắc trở đến vậy. Bị người mình yêu căm ghét đến tận xương tủy chắc cũng đau khổ gấp bội phần. Nhưng phải công nhận rằng thái độ ôn nhu, dịu dàng đến ngưỡng mộ của anh đối với Phương Mộng Ninh còn cao đẹp hơn gấp bội lần so với những gì mà Mặc Phong Thụy đã từng đối xử với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.