Ngày hôm sau...
Ngụy Hắc Viễn vừa bước xuống phòng ăn đã nhìn thấy Cẩm Mộng Ninh sớm ngồi sẵn trên ghế. Ánh mắt cô đầy sự mong chờ mà chăm chăm dõi theo những món ăn mà Tiểu Hà chuẩn bị.
Cạch...
Tiểu Hà đặt xuống bàn những món ăn vừa mới nấu xong, trông vô cùng bắt mắt khiến Cẩm Mộng Ninh cảm thấy bụng lúc này đã đói cồn cào. Tuy nhiên, cô vẫn không quên sự tồn tại của một người mà hướng mắt nhìn ra phía cửa, Ngụy Hắc Viễn đứng gần đó cũng nhanh chóng nấp vào một góc, âm thầm lắng nghe cuộc trò chuyện ở bên trong.
- "Thiếu phu nhân, cô dùng đi cho nóng."
Tiểu Hà lên tiếng nói. Cô cảm thấy có chút khó hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt dường như đang chờ đợi ai đó của Cẩm Mộng Ninh mà lên tiếng nói:
- "Cô đang chờ Ngụy gia đúng không?"
Nghe Tiểu Hà hỏi, Cẩm Mộng Ninh lập tức gật đầu. Liền lập tức, Tiểu Hà nhìn cô dõng dạc trả lời:
- "Vẫn như mọi khi, đợi khi nào thiếu phu nhân dùng bữa xong, Ngụy gia mới xuất hiện."
- "Tại sao chứ? Anh ấy không ăn sáng sao?"
- "Có ạ. Tuy nhiên, vì không muốn thiếu phu nhân cảm thấy không vui khi dùng bữa, cho nên đợi sau khi cô dùng xong, ngài ấy mới xuống ạ."
Nghe đến đây, vẻ mặt Cẩm Mộng Ninh có chút trầm tư mà nói thầm trong bụng:
- "Không ngờ Ngụy Hắc Viễn lại để tâm đến cả tâm trạng của Phương Mộng Ninh. Nhưng mình ăn trước như vậy thì chẳng phải một lát sau, anh ta phải ăn lại những đồ thừa này sao?"
Đột nhiên, Cẩm Mộng Ninh đứng bật dậy khiến Tiểu Hà vô cùng ngơ ngác. Cả Ngụy Hắc Viễn đứng quan sát ở phía cửa cũng khó hiểu trước hành động này của cô. Bất chợt, cô hướng mắt nhìn ra phía cửa rồi nhanh chóng tiến lại gần.
- "Hơ, rõ ràng mình cảm nhận rằng có ai đó đang âm thầm dõi theo mình."
Ngay khi cô bước đến thì chẳng thấy bất cứ một ai. Liền lập tức, cô xoay người hướng về phía Tiểu Hà đang đứng cạnh bàn ăn mà trầm giọng ra lệnh:
- "Tiểu Hà, nhờ cô chuẩn bị thêm phần ăn của Ngụy gia. Tôi sẽ đích thân mang lên trên phòng cho anh ấy."
Nghe những lời này khiến Tiểu Hà vô cùng bất ngờ nhưng cũng mừng thầm trong bụng mà mau chóng đặt các món ăn lên trên một cái khay lớn, sau đó cẩn thận đưa sang cho Cẩm Mộng Ninh.
Bản tính vốn thích chăm sóc cho người khác của Cẩm Mộng Ninh trỗi dậy, cho nên những việc làm này đối với cô là chuyện tất yếu. Thoáng chốc, cô đã đứng trước cửa phòng của Ngụy Hắc Viễn.
Cốc...cốc...cốc...
- "Ngụy Hắc Viễn, anh dậy chưa?"
Nghe giọng nói quen thuộc, hành động thay đồ ngủ của anh cũng trở nên gấp gáp. Vì sợ người phía ngoài phải chờ đợi lâu, cho nên anh mau chóng khoác hờ chiếc áo sơmi vào, nhanh chóng cài cúc áo lại rồi chạy thật nhanh về phía cửa.
Cạch...
Ngay khi anh vừa mở cửa đã nhìn thấy Cẩm Mộng Ninh hai tay giữ chặt lấy khay thức ăn. Trước sự ngỡ ngàng đến ngơ ngác của người đàn ông, Cẩm Mộng Ninh không nói không rằng mà dõng dạc tiến vào bên trong, sau đó nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống bàn, trầm giọng nói:
- "Nghe bảo anh còn phải đến trường bắn. Cho nên tôi mang cả phần của anh lên đây. Chúng ta cùng ăn, như vậy chẳng phải sẽ vui hơn sao?"
Thái độ quan tâm này của Cẩm Mộng Ninh khiến Ngụy Hắc Viễn có chút không quen cho nên anh chỉ đứng lặng mà nhìn chằm chằm vào gương mặt của đối phương. Bỗng nhiên, bên tai anh truyền đến giọng cười giòn tan của người trước mặt.
- "Anh cài ngược cúc áo rồi này."
Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh tiến lại gần người Ngụy Hắc Viễn. Nhìn hàng cúc cài vội của anh lúc này có chút đảo lộn cho nên không chút chần chừ, cô đưa tay tháo gỡ chúng, đồng thời cũng được dịp chiêm ngưỡng cơ bụng săn chắc của người đàn ông khiến bản năng thích sờ soạng dâng trào mà vô thức đưa tay chạm lên cơ bụng của đối phương, nở nụ cười tà mị, thích thú nói:
- "Săn chắc quá."
Vừa nói, những đầu ngón tay cô không ngừng di chuyển chậm rãi lên vùng ngực săn chắc của Ngụy Hắc Viễn mà quên mất rằng anh cũng đang cúi người nhìn cô chằm chằm. Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai:
- "Mộng Ninh."
Tiếng gọi của anh khiến người trước mặt lúc này bừng tỉnh. Cô hốt hoảng thu tay về mà xấu hổ che mặt, lắp bắp giải thích:
- "Tôi...tôi không cố tình chạm vào người anh đâu. Chẳng qua là đã lâu lắm rồi, tôi chưa biết cảm giác chạm vào sáu múi là gì."