Bốc Ninh giật mình.
Đúng rồi.
Anh có cửa vô tướng.
Trước lúc bấy giờ, chưa có ai trong số họ từng nghe nói về một sự tồn tại như thế. Bản thân Văn Thời không biết nó đến từ đâu, Bốc Ninh cũng không nghĩ ra được.
Chỉ từng nghe Văn Thời kể rằng ‘con đường’ đằng sau cánh cửa ấy rất dài và yên tĩnh. Ngoại trừ bóng tối thì chẳng còn gì khác. Im ắng vô hình, quả là vô tướng.
Cuối cùng Bốc Ninh cũng biết Văn Thời ấp ủ tâm tư gì trong chuyến này.
Nếu thành công, anh sẽ lại tiến vào cửa vô tướng lần nữa. Nếu không thành công, vậy thì anh sẽ bị giam giữ bên dưới trận phong trấn cùng Trần Bất Đáo, trường hợp xấu nhất là cả hai sẽ vĩnh viễn không tiến vào vòng luân hồi.
“Hoang đường!” Bốc Ninh rốt cuộc vẫn quở trách một câu, “Nó chưa từng nghĩ ra duyên cớ xuất hiện của cửa vô tướng. Lỡ đâu lần này ngặt nỗi cánh cửa này lại không xuất hiện, nó định lấy cái gì ra để gánh chịu cho bản thân đây!”
Hắn nói với Hạ Tiều: “Vẫn phải cảm phiền con dẫn đường rồi.”
Hạ Tiều vội đáp: “Dạ, ngài muốn đi cản anh ấy sao ạ?”
Bốc Ninh im re trong một chớp mắt rồi nói: “Ta đi giúp nó, lỡ có chuyện gì xảy ra, cũng dễ gánh giùm hơn.”
“Thế nhưng chủ lồng đều đã niêm phong cái lồng rồi, chúng ta phải vào trong bằng cách nào đây?” Trương Bích Linh hỏi.
Lại thấy Bốc Ninh móc một tờ giấy chữ vàng ra và đưa cho Trương Bích Linh: “Chị tu bùa chú phải không?”
“Vâng.”
“Vậy thì phiền chị xếp bùa tìm vật.” Bốc Ninh gập lưng với bà và nói, “Linh tướng của ta trời sinh đã bất ổn, bùa chú rối thuật gì cũng có phần bị hạn chế.”
Trương Bích Linh vội nhận lấy tờ giấy, ngỏ lời hỏi: “Lão tổ khách khí, không cần hành lễ đâu ạ. Bùa này tìm thứ gì vậy lão tổ?”
Bốc Ninh: “Tìm vật tùy thân của sư đệ ta, mối liên kết càng sâu càng tốt.”
Trương Bích Linh nghe xong thì ngộ ra: “Lão tổ muốn mượn vật để mở cửa lồng? Để cái lồng đó nghĩ lầm rằng chúng ta là lão tổ Văn Thời chăng?”
Bốc Ninh: “Ừm.”
Trương Bích Linh từng nghe nói về phương pháp này, nhưng chưa thử bao giờ. Dù sao trên đời này không có bao nhiêu chủ lồng sẽ tự mình đóng lồng, càng không có chủ lồng nào có khả năng của Văn Thời cả.
Bà không kề cà thêm nữa, lập tức xếp bùa rồi vung đi.
Lá bùa kia xoay quanh Hạ Tiều một vòng rồi chợt chuyển hướng. Nó không đi lên núi đỉnh, cũng chẳng bay về phía biệt thự Thẩm gia ở Ninh Châu, mà là vọt tới một nơi nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trương Bích Linh còn cảm thấy phải chăng mình đã xếp lộn lá bùa: “Sao nó lại vọt tới sườn núi rồi thế?”
Bốc Ninh và Hạ Tiều cũng hết sức hoang mang.
“Có gì ở sườn núi ư?”
“Không biết nữa.”
Họ mù mịt, nhưng vẫn theo bước đến sườn núi. Chỉ thấy lá bùa kia xuyên qua cửa sổ bằng trúc đang nửa mở rồi bay vô nhà.
Cả đám nhìn nhau, đẩy cửa đi vào.
Sau đó, họ thấy lá bùa kia rơi xuống trên người Trương Nhã Lâm.
Trương Bích Linh đứng hình một hồi rồi bỗng nhiên hít vào một hơi.
Mà Bốc Ninh khựng lại đôi chút, sau đó sải bước đi tới bên giường. Trương Nhã Lâm vẫn nằm ở đó như một khúc gỗ mục vô tri vô giác, lá bùa kia kề sát trước cổ hắn.
Bốc Ninh đưa tay bóc tờ giấy kia, nhìn thấy Trương Nhã Lâm trên cổ treo đồ vật.
Đó là một khúc xương ngón tay, phía trên quấn lấy một sợi dây rối trắng dính máu.
Trương Bích Linh không dám lên tiếng. Bà thấy lão tổ Bốc Ninh đưa lưng với họ, mãi vẫn chưa ngồi dậy, nhưng ít lâu sau, hắn khẽ hỏi một câu: “Đây là…”
“Đó là xương ngón tay mà Nhã Lâm sưu tầm được.” Trương Bích ngập ngừng, “Hồi trước nó cứ luôn nói đó là… của lão tổ Văn Thời.”
“Vậy sợi dây này…”
Bốc Ninh vẫn chưa ngoái đầu lại và cũng không ngồi dậy.
Trương Bích Linh nói: “Chắc là ở cùng một chỗ với xương ngón tay đấy.”
Bốc Ninh nắm lấy xương ngón tay có quấn dây rối kia, nhắm một mắt lại.
Giọng nói của Trương Bích Linh từ sau lưng truyền tới: “Có lẽ do tôi học nghệ không thạo, xếp bùa chưa tốt. Khúc xương ngón tay này chắc không phải là thật đâu, tôi thấy tay của lão tổ Văn Thời vẫn ổn mà.”
“Rối sư có thể gấp ra bất cứ thứ gì, cũng rất dễ để bù vào một chỗ nào đó.” Bốc Ninh nói khe khẽ, “Nếu sư đệ có làm như vậy thật, thì chẳng ai có thể nhìn ra đâu, kể cả sư phụ.”
Bản lĩnh của Văn Thời trong khoản rối thuật đã chạm đến đỉnh chóp, hầu như không có chênh lệch gì so với Trần Bất Đáo. Hạ Tiều mà anh tạo ra chẳng khác gì người thường, huống chi là một khúc xương ngón tay…
Cuối cùng Bốc Ninh cũng biết, thằng sư đệ kia của hắn không phải không nghĩ rằng cửa vô tướng có lẽ không có tác dụng, mà là đã tự mình gánh vác ngay từ nghìn năm trước rồi.
Anh còn đã nghĩ xong kết cục xấu nhất —— nếu như dứt khoát tiến vào vòng luân hồi rồi quên mất mọi thứ và không còn dính líu gì đến quá khứ và người cũ, anh vẫn có thể gặp lại người mà kiếp này mình không bỏ xuống được bằng xương máu mà bản thân đã tự bẻ để lại.
Thằng điên.
Bốc Ninh bất chấp vẻ lịch sự, thầm trách mắng trong lòng.
Hắn cầm lấy xương ngón tay kèm theo dây rối rồi nắm trong tay, sau đó ngồi dậy nói với Hạ Tiều: “Làm phiền con rồi.”
…
***
Thế nhưng cuối cùng, họ vẫn không thể nào vào lồng.
—— Hạ Tiều dẫn họ đi thẳng đến một mép lồng. Lúc cậu đưa tay về phía trước, một vách lồng màu vàng thông trời thấu đất hiện ra giữa sương mù ẩm thấp trong núi vắng.
Bốc Ninh lập tức bày đá trận rồi tự cầm xương ngón tay đứng tại mắt trận. Hắn muốn mượn xương ngón tay của Văn Thời và pháp trận để vết nứt xuất hiện trên vách lồng màu vàng ấy.
Thực ra trong một nháy mắt, một vết nứt dài và uốn lượn đã lóe lên trước bàn tay của Hạ Tiều, chỉ cần tách ra thêm tí nữa thì cậu đã có thể luồn ngón tay vào trong, cho dù dùng hết sức lực cả đời, cậu cũng sẽ xé rách cửa lồng.
Nhưng mà vết nứt này chỉ sáng lên một cái rồi chợt lặn mất.
“Lão tổ! Tại sao lại không được vậy?” Hạ Tiều hoảng loạn xoay đầu, kêu lên: “Con đã ngửi thấy mùi trong lồng, gió cũng đã thổi ra mà! Tại sao vết nứt lại mất tiêu rồi?”
Hạ Tiều đập lên vách lồng: “Ngài thử lại được không ạ? Mở lại lần nữa đi lão tổ!”
Sắc mặt của Bốc Ninh còn khó coi hơn của cậu, lại dốc thêm một nguồn lực xuống chân.
Hắn rạch xước đầu ngón tay, nhỏ từng giọt máu lên mỗi đá trận đã được bày ra. Cứ mỗi giọt rơi xuống thì lại có sấm đen từ trên chín tầng mây ập thẳng xuống và nện lên vách lồng, mà vách lồng màu vàng kia cũng sẽ rung động khủng khiếp.
Cứ như hai phe đang tranh nhau.
Họ muốn đi vào, nhưng người trong lồng lại không muốn để họ đặt mình vào tình huống hiểm nguy.
“Sư đệ ——” Lúc nhỏ xuống đợt máu thứ hai, trên mặt Bốc Ninh đã không còn sắc người. Lá bùa của Trương Bích Linh cũng chung bước đập lên vách lồng, cố gắng giúp họ một tay.
Nhưng bà biết, thực ra mình chẳng giúp được gì hết.
Cái lồng này quá đặc biệt —— thể xác và linh tướng của Văn Thời đều nằm ở trong đó. Tuy tâm lồng chưa phá vỡ mang ý nghĩa là anh vẫn chưa thu hồi linh tướng, nhưng đối với người ngoài lồng, uy áp của cái lồng này tương đương với Văn Thời trong thời kỳ hùng mạnh.
Một nửa linh tướng đây của Bốc Ninh đã không thể chống lại, bà lại càng không làm vậy được.
“Sư đệ ——” Bốc Ninh gọi thêm vài tiếng, cuối cùng trầm giọng nói: “Văn Thời!”
Thế nhưng vách lồng ấy lại không chịu nhường nửa bước, vết nứt đã không còn xuất hiện, nó kiên quyết chặn họ lại ở bên ngoài.
Bốc Ninh nhìn vách lồng này trong sấm đen và gió mạnh.
Hắn còn nhớ rõ bộ dáng cuối cùng của đại trận phong ấn ấy vào một nghìn năm trước, nó ôm lấy tất cả trần duyên đang tàn sát tứ tung vào lòng, từ đó họ không còn nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ ai trong trận nữa.
Không biết ai đã từng nói một câu, rằng nhìn nó thật giống một ngôi mộ.
Quả là giống thật.
Vậy thì nó là một phần mộ khổng lồ, bên trong thực ra không chỉ có Trần Bất Đáo mà còn có Văn Thời, có núi Tùng Vân của dĩ vãng, thậm chí bao gồm cả vài người bọn họ nữa.
Mà vách lồng thông trời thấu đất này cứ như một tấm bia đứng sừng sững trước một phần mộ.
Không có chữ nào, nhưng thực ra lại toàn là chữ.
Bốc Ninh làm nứt toác cả gan bàn tay. Những viên đá trận đã được hắn bôi máu tận ba lần rốt cuộc không chịu nổi nữa mà vỡ tan thành cát trong gió.
Nguồn lực chống đỡ vách lồng ấy đột nhiên tiêu mòn, Hạ Tiều bị đẩy đến ngã lăn vài vòng ra sau, được Bốc Ninh vịn lấy bả vai.
“Con muốn đi vào.” Hạ Tiều nói, “Lão tổ, con muốn đi vào. Con nối liền với cái lồng này, bây giờ con cảm thấy rất là khó chịu…”
Cậu như là có thể cảm nhận được động tĩnh trong lồng, chợt bị gói trọn bởi một nỗi khổ đau to lớn khó lòng xóa sạch, nước mắt không thể ngừng rơi.
“Anh con có lẽ ——”
“Ta biết.” Bốc Ninh vịn vai cậu, “… Ta biết.”
Nhưng mà hắn cũng không bày tiếp tục ngang ngạnh bày trận phá cửa lồng, mà lại cúi đầu, thầm đếm khoảng cách so với vách lồng. Đếm cách ba trượng, hắn vùi khúc xương ngón tay có quấn dây rối nọ xuống đất.
Hắn không biết ban đầu khúc xương ngón tay được ai tìm thấy, sau đó làm cách nào lại lăn đến tay Trương Nhã Lâm và được thờ cúng bằng nhang khói suốt mấy chục năm. Tuy nhiên, hắn biết lúc đầu thằng sư đệ cố chấp đó của mình tự bẻ xương máu nhất định là để chôn chúng ở đây.
Có một loại thuật khắc nghiệt từng được đề cập trong sách, ghi rằng nếu kiếp này có ai đó thực sự không thể buông bỏ, vậy thì hãy bẻ gãy máu xương trước khi đi, buộc bằng sợi gai rồi chôn ở nơi cách phần mộ ba trượng. Nếu làm vậy, dẫu có tiến vào vòng luân hồi thì cũng sẽ nhớ mang máng mình thiếu một thứ gì đó và vẫn có thể trùng phùng với người nọ ở cõi trần.
Văn Thời tu rối thuật. Đối với rối sư, không có thứ gì quan trọng hơn ngón tay. Bẻ sống bộ phận này có lẽ là do muốn nhớ sâu hơn.
Thân là sư huynh, hắn không thể nào trơ mắt nhìn khúc xương ngón tay này phiêu bạt cạnh bên.
HẾT CHƯƠNG 109 („• ֊ •„)