Hắn hỏi quá đột ngột, Văn Thời ngơ ngác rồi mới ngoảnh đầu: “Anh nói gì?”
“Không có gì.” Tạ Vấn nói.
Trong phòng không có bật đèn, nhưng cũng không phải đen thui thùi lùi. Phòng của họ nằm gần cửa sau của biệt thự Thẩm gia, cửa sổ lại đối diện với sân nhà, ánh trăng nguội lạnh rọi từ ngoài vào trong, xuyên qua tấm kính và chiếu trúng lên đôi mắt của Văn Thời.
Anh khẽ nheo mắt lại, nghe Tạ Vấn bảo: “Tôi chỉ đang nghĩ không biết có phải cậu mơ thấy ai đó rồi nhận lầm tôi thành người ta hay không thôi.”
Trong này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động phát ra từ đầu tóc còn ướt đang nhỏ giọt của Lý tiên sinh, giọt nước chảy xuống theo mép giường, tí tách tạo ra một vũng nước nhỏ.
Lúc nói, đôi mắt của Tạ Vấn vẫn hơi cong lên, như là chỉ thuận miệng lơ đãng hỏi một câu mà thôi.
Nhưng giọng nói của hắn lại trầm thấp, có vẻ hơi mơ hồ và thâm sâu giữa bóng tối ảm đạm này.
Trái tim của Văn Thời như bị thứ gì đó cào nhẹ một cái, tự dưng không biết nên trả lời như thế nào.
Hai người rơi vào một bầu không khí im ắng phảng phất, khoảnh khắc đó lại bị kéo dài ra.
Ít lâu sau, môi của Văn Thời mới nhúc nhích.
Tạ Vấn vốn đang nhìn anh, lúc này lại đưa mắt nhìn sang chỗ khác, như là vừa chợt hoàn hồn, tầm mắt liếc ra ngoài cửa sổ.
Yên lặng vài giây, giọng nói trầm ấm của hắn rót vào tai Văn Thời: “Thuận miệng nói chơi thôi, không cần trả lời đâu. Cậu có nghe thấy tiếng động gì không?”
Tiếng động?
Văn Thời nhíu mày im bặt, vốn tưởng rằng hắn chỉ thuận tiện đổi chủ đề thôi, ai ngờ lại thật sự nghe thấy tiếng động kỳ quái ——
Một tiếng kẽo kẹt đánh vỡ sự yên lặng trong phòng.
Có lẽ vì đêm khuya tĩnh mịch, tiếng gì cũng trở nên cực kỳ rõ rệt, như thể nó đang gần sát bên người, khó thể phân biệt cuối cùng nó đến từ đâu.
Kẽo kẹt.
Một tiếng đó lại vang lên, nghe mà chậm rãi, vẫn không thể nhận ra đâu là nguồn âm.
Kẽo kẹt.
…
Mới đầu Văn Thời cứ tưởng cửa phòng nào đó bị gió thổi mở. Sau khi ba tiếng vang lên, anh đã hiểu ra: “Tiếng dây thừng.”
Biểu cảm của Tạ Vấn cũng không hề bất ngờ, trong miệng lại là một phản ứng khác: “Cậu chắc chứ?”
“Chắc.” Văn Thời còn đang tập trung lên âm thanh đó, không để ý tới sự thay đổi nhỏ bé trên vẻ mặt hắn khi đưa mắt từ ngoài cửa sổ vào lại trong phòng.
“Loại dây thừng nào, dây rối hả?” Tạ Vấn chỉ về phía tay của Văn Thời.
“Không phải.”
Túm một cái thì sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt, cho ông kiểu dây rối này thì ông có muốn không?
Văn Thời nhìn hắn chăm chú, lời đã dâng lên tới cửa miệng, nhưng ngại bầu không khí mịt mờ khó hiểu trước mắt, anh lại nuốt lời định nói ngược vô họng và giải thích: “Dây thừng, loại dùng để thắt cổ.”
Thực sự hiếm khi anh lại có thể nhẫn nại thế này, bởi vậy mà tiếng nói rất trầm, giọng điệu tẻ ngắt.
Tạ Vấn lại rất có hứng thú với kiểu giải thích không có tâm này.
Kẽo kẹt.
Kẽo kẹt.
Lúc đang nói, tiếng động kia lại tới, hơn nữa còn rất có quy luật, mỗi tiếng cách nhau một nhịp ngừng nhất định, tựa như một vật nặng bị thắt cổ đang đưng đưa qua lại.
Tạ Vấn lắng nghe rồi bảo: “Kéo nó ra đi.”
Văn Thời mím môi hơi nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi: “Anh kéo thử xem.”
Tạ Vấn cười.
Có lẽ hắn còn chưa nghe đã lời giải thích nhạt nhẽo ấy, còn muốn nghe phiên bản hung dữ đã được nâng cấp, nên lại hỏi: “Vậy âm thanh kia phát ra bằng cách nào?”
“Chắc phải là vòng lên một xà gỗ hoặc cây gỗ, thứ bị quấn quanh cũng không chắc lắm nên ——” Văn Thời nói tới đây thì chợt nhíu mày.
Vì Lý tiên sinh bên cạnh có động tác mới ——
Gã từ từ ngẩng đầu, mặt ngửa lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vị trí trên đỉnh đầu mình giữa tiếng kẽo kẹt ấy.
Văn Thời ngửa đầu lên theo, nhìn thấy một thanh xà dài thẳng.
Dây thừng, xà gỗ, vật nặng bị kéo thắt, ba thứ này liên kết với nhau, thật sự rất dễ khiến người ta nghĩ đến một kết cục —— Lý tiên sinh bị treo cổ.
Văn Thời lại ngoảnh đầu nhìn về phía cổ của Lý tiên sinh.
Gã không mặc âu phục mà là áo dài kiểu Trung Quốc, cổ áo đứng thẳng, quy củ dựng cao lên, vừa khéo che đi mọi thứ.
Trước đó khi gã cúi đầu lấy móng tay cào ván giường, Văn Thời chỉ có thể nhìn thấy ót. Giờ khi gã đưa mặt nhìn lên, vết bầm hằn sâu trên cổ lại trở nên rõ rệt.
Nhưng nếu bị treo cổ thì sao gã lại có dáng vẻ này?
Mắc mưa khi bị treo ngoài trời? Hay là bị treo trong nhà tắm?
Nhưng anh không thể nói ra lời này trước mặt Lý tiên sinh, ít nhất là không được làm thế trước khi tìm hiểu kỹ gã đang muốn làm gì. Văn Thời suy nghĩ rồi hỏi: “Anh có thể nói vì sao anh lại nhìn lên trên không?”
Lý tiên sinh vẫn ngửa mặt nhìn lên đỉnh đầu. Ngoài thanh xà đó ra, nóc nhà trống không, chẳng có gì khác để ngắm. Một lúc lâu sau, gã mới trễ nửa nhịp nhìn về phía Văn Thời.
Dường như gã chỉ mới nhận ra trên giường mình còn có cả người khác, nên mở to mắt nhìn, bởi thế mà dòng nước lại chảy ra từ hốc mắt tối om của gã.
Ding ——
Đồng hồ đứng quả lắc trong phòng khách Thẩm gia lại chợt kêu một tiếng, nửa đêm khuya khoắt, tiếng ngân vang đột ngột làm rung động cả lòng người.
Cơ thể mờ nhạt của Lý tiên sinh lóe lên một cái, tựa một bức ảnh bị phơi sáng quá mức, như thể một giây sau sẽ phải biến mất khỏi chiếc giường.
Văn Thời nhíu mày nghe Tạ Vấn nói khẽ: “Hình như đến lúc rồi.”
“Đến lúc gì?” Văn Thời ngoảnh đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy đường nét cơ thể của hắn cũng khá mơ hồ, như là sắp biến mất cùng với Lý tiên sinh.
“Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là đến lúc mấy cậu nên tỉnh dậy rồi.” Tạ Vấn nói.
Văn Thời nói lạnh lùng: “Tôi đã tỉnh.”
Tạ Vấn nghe giọng điệu của anh, không biết vì sao lại muốn cười: “Cậu thì lợi hại hơn chút xíu, cậu là ngoại lệ. Ý tôi là có lẽ người bình thường gần tỉnh lại rồi.”
Văn Thời không dễ chịu cho mấy.
Ngay thời điểm này khi Lý tiên sinh còn chưa tiết lộ bao nhiêu thông tin, như thế đủ để anh kết luận được điều gì đây?
Ding ——
Đồng hồ quả lắc lại kêu lên một tiếng.
Tạ Vấn nói: “Cậu nhìn đi, nó bắt đầu thúc giục rồi kìa.”
Bóng dáng của hắn và Lý tiên sinh ngày càng trở nên yếu ớt như nhau, nhưng lại có một điểm khác biệt, không biết có phải vì dù sao thì hắn vẫn là người sống hay không.
“Thích thì cứ hối.” Văn Thời nhíu mày, vừa nói vừa dứt khoát quấn một cọng dây rối lên cổ tay của Lý tiên sinh và Tạ Vấn, sau đó giơ tay gõ lên giữa trán của Lý tiên sinh một cái.
Đầu của Lý tiên sinh như một trái dưa mọng nước, đốt ngón tay của anh gõ lên một cái mà lại phát ra một âm giòn suông.
Mặt mày của Văn Thời cũng đã tê liệt.
Nhưng khoảnh khắc tiếng đó vang lên, cơ thể đã trở thành hư ảnh của Lý tiên sinh bỗng trở nên rõ ràng, như thể vốn phải rời khỏi nhưng lại bị ai đó mạnh mẽ kéo về.
Gã xoay cổ, động tác ấy phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, mắt nhìn về phía Văn Thời trong vẻ cứng đờ mà lại mờ mịt.
Văn Thời nói với gã: “Anh không thể rời đi.”
Lý tiên sinh: “…”
Văn Thời ngoảnh đầu muốn gõ Tạ Vấn, nhưng lại bị Tạ Vấn nắm lấy ngón tay không cho làm thế.
Đối phương tóm lấy tay anh một cách tùy ý và không sử dụng quá nhiều sức mạnh, lại không cẩn thận biến thành trạng thái nửa giữ nửa nắm, chẳng hiểu sao lại hơi thân mật.
Hai người đều đứng hình một tẹo.
Ít lâu sau, Tạ Vấn mới mở miệng: “Cậu muốn biến tôi thành rối à?”
Văn Thời nhìn hắn: “Sao anh biết cả vụ này nữa thế?”
Một tên gà mờ mà lại biết được cách biến vật sống thành rối hả?
Tạ Vấn: “Từng đọc được trong sách.”
Văn Thời: “Trong sách có nói đây chỉ là tạm thời thôi không?”
Tạ Vấn: “Có.”
Ánh mắt của Văn Thời lia qua cơ thể dần yếu bớt nọ, song lại nhìn về phía hắn: “Vậy ra anh thà biến mất chứ cũng không thể chấp nhận trở thành một con rối tạm thời của tôi nhở.”
Tạ Vấn im bặt, không biết đang nghĩ gì.
Hắn nhìn Văn Thời, một lát sau mới buông tay ra, nói hơi bất đắc dĩ: “Gõ đi.”
Biến Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh thành rối vẫn khác so với biến một người sống chân chính như Tạ Vấn thành rối. Dù sao thì sự thuận lợi của quá trình này còn phải dựa trên hai điều, thứ nhất là sức mạnh ý chí của đối phương, thứ hai là việc rối sư có thể áp chế hoàn toàn hay không.
Trạng thái hiện giờ của Văn Thời không thể so với năm đó, nhưng áp chế đám Phán Quan hậu bối này thì cũng không thành vấn đề, huống chi Tạ Vấn lại còn là một kẻ bị xóa tên nữa.
Nhưng vừa gõ nhẹ lên trán của Tạ Vấn một cái, anh vẫn khá kinh ngạc.
Vì anh không cảm nhận được bất cứ trở ngại nào, không khác gì mấy so với bọn Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy có điều gì đó sai sai, nhưng không có thời giờ để nghĩ lại.
Chủ yếu là vì còn có một âm thanh khác đang quấy rầy họ ——
Đồng hồ quả lắc trong phòng khách ngân vang mọi nơi, vì không thể tiễn Lý tiên sinh và Tạ Vấn đi nên nó phát điên ngay tại chỗ, bắt đầu gọi hồn.
Tiếng ding ding không ngừng vang lên, cuối cùng thì hai phòng kế bên cũng có người tỉnh dậy, Văn Thời đã nghe thấy tiếng mở cửa. Nhưng anh càng bị phiền hà bởi tiếng chuông đang đánh thẳng vào linh hồn này hơn.
“Đợi đã.” Anh để lại một câu cho ba ‘con rối’ mình vừa thu nạp trong phòng rồi mở cửa phòng ra.
Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh ngồi đàng hoàng ở mép giường, không dám động đậy. Nhưng ‘con rối’ họ Tạ lại rất bướng bỉnh, bình thản đi sau lưng người nào đó, nhìn anh bước vô phòng khách, kéo một cọng dây rối, bực mình bửa lên đồng hồ quả lắc với một động tác ‘chém sắt mà như chém bùn’.
Khi đi ngang qua phòng nhũ mẫu, Tạ Vấn nghe cửa phòng vang lên một tiếng kẽo kẹt.
Hắn đưa mắt nhìn sang, thấy ngay Lão Mao đã ló đầu ra từ bên trong.
Vừa thấy Tạ Vấn, lão khá sửng sốt, lẩm bẩm: “Vừa ngủ thì sẽ trở lại thật luôn hả? Tôi cứ tưởng ngài ——”
“Tôi thế nào?” Tạ Vấn dừng bước, chờ câu tiếp theo của lão.
Lão Mao cẩn thận liếc sang phòng khách, hạ giọng nói: “Tôi cứ tưởng ngài lại cố ý bỏ đi tìm linh tướng chứ.”
Tạ Vấn nhướng mày, miễn bình luận.
Hắn nhìn sơ trong phòng một cái rồi hỏi: “Tỉnh hết rồi?”
“Dạ chưa.” Lão Mao lắc đầu, “Ngủ như heo. Tôi sẽ chờ họ tỉnh lại, tránh làm như có một mình tôi mở to mắt nguyên buổi, thế thì đường đột quá.”
“Không chỉ có một mình lão đâu.” Tạ Vấn hất cằm về phía phòng của Hạ Tiều và Chu Húc, “Không phải phòng kia còn có một con à.”
Trong lồng, rối là kẻ không dễ ngủ say và bị mê hoặc nhất, vì dù sao thì họ cũng không phải người. Người Tạ Vấn đang nói tới hiển nhiên là Hạ Tiều, nhưng Lão Mao là một chú chim thông minh: “Cậu ta đã tỉnh thì tôi lại càng không thể tỉnh hơn, như vầy không phải đang chiêu cáo thiên hạ tôi và cậu ta là cùng một loài sao ạ?”
Tạ Vấn: “Lão nghĩ nhiều rồi, cứ nói người già ngủ ít thôi.”
Lão Mao: “???”
Ngực của lão đều đã phồng lên, nhưng chưa bực bội được hai giây, lão lại nghĩ tới một chuyện khác: “À mà ông chủ, vài giây vừa rồi tôi cảm thấy điều gì đó cực kỳ bất thường.”
Tạ Vấn: “Bất thường như thế nào?”
Lão Mao: “Tôi không thể tả kỹ, nhưng lần trước tôi cảm thấy bất thường như vậy cũng là lúc ngài gặp bất trắc.”
Tạ Vấn “à” một tiếng thản nhiên, chỉ về phía Văn Thời ở đằng xa rồi bảo: “Vậy có thể là do người nọ mới biến tôi thành rối của cậu ấy thôi.”
Lão Mao tỉnh ngộ, cũng “à” một tiếng. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Ba giây sau, lão bỗng giật mình một cái, trực tiếp vỗ cánh hai lần, suýt chút nữa đã hiện nguyên hình: “Cậu ta biến ngài thành gì cơ???”
Tạ Vấn: “Rối của cậu ấy.”
Lão Mao không hít vào nổi một hơi, cách trạng thái qua đời ngay tại chỗ chỉ một khoản bé tẹo.
Tạ Vấn: “Làm thế khá nhiều lần rồi mà, có phải trước kia tôi chưa từng để cậu ấy thử lần nào đâu.”
Ủa thì có gì mà ngài không dám để cậu ta thử đâu?
Lão Mao lẳng lặng nôn ra một đống máu.
Đồng hồ quả lắc bên kia ngã ầm xuống đất, bị tháo thành tám miếng, hoàn toàn không còn tiếng động nào nữa. Văn Thời quay người lại, Lão Mao rụt đầu ngược vào trong.
“Đang nói chuyện với ai đó?” Anh thấy ngay Tạ Vấn dù cách nhau một hành lang dài. Lúc đi tới, đúng dịp cửa phòng kế bên bị ai đó mở ra, một bóng người vọt một cái vèo ra, víu lấy cánh tay của Văn Thời và bắt đầu run rẩy.
Văn Thời vừa ngoảnh đầu nhìn lại, người nọ là Hạ Tiều.
“Gặp quỷ hả?” Anh buồn bực hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tiều trắng bệch, gật đầu như điên cuồng. Cậu nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào phòng mình và nói: “Giày.”
Giày gì?
Văn Thời đi sang đẩy cửa nhìn vô, lập tức hiểu ý của Hạ Tiều ——
Không biết từ khi nào, đôi giày thêu đỏ tươi vốn nên nằm trên mép giường nhũ mẫu đã dừng lại bên giường của Hạ Tiều và Chu Húc, mũi chân hướng thẳng về phía chỗ hai đứa nằm.
“Nó tới đây lúc nào?” Văn Thời hỏi.
Hạ Tiều trốn sau lưng anh và Tạ Vấn, trả lời: “Sau khi tiếng đồng hồ ấy ngân vang, Chu Húc ngủ thiếp đi, gọi sao cũng không tỉnh lại. Nhưng em thì không ngủ được, cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể nhắm mắt nằm trên giường. Sau đó em nghe thấy cửa phòng bị ai đó mở ra rồi đóng lại, tiếng bước chân đó đi tới mép giường, đứng yên ngay bên cạnh em luôn.”
Hạ Tiều nói rồi bắt đầu nổi da gà: “Em đợi suốt nửa buổi cũng không nghe thấy động tĩnh nào, nên mở choàng mắt ra để ngắm thử. Nhưng mép giường không có ai hết trơn!”
Lúc ấy người cậu toàn là mồ hôi lạnh, cứ thế nằm thẳng như chết trên giường, giả bộ đến khi tiếng đồng hồ lại vang lên lần nữa, càng gõ càng nhanh. Và rồi cậu thấp thoáng nghe thấy giọng của Tạ Vấn và Văn Thời, lúc này mới phi từ trên giường xuống.
Khi bước xuống giường, cậu mới thật sự thấy rõ, thứ dừng lại tại mép giường chính là đôi giày thêu kia. Như thể từ khi họ chìm vào giấc mộng mị, có một người vẫn luôn đứng bên giường và lặng lẽ nhìn họ ngủ như thế.
“Bả tới tìm ai vậy anh?” Hạ Tiều hỏi.
HẾT CHƯƠNG 43 („• ֊ •„)