Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 153:




“Nguyệt Nguyệt, cậu xuất sắc thiệt nha!” Tang Tiếu cực kỳ kích động, chỉ vào máy vi tính đã được mở khóa và nhìn Cố Ly Nguyệt với vẻ mừng rỡ: “Hóa ra tấm giấy này thật sự liên quan đến mật khẩu máy vi tính!!!”
Cố Ly Nguyệt:...
Không không không, tôi không hề xuất sắc, cậu mới xuất sắc đấy. Tôi thật sự nghĩ nếu múa may theo mấy hình vẽ tí hon này thì biết đâu sẽ lấy được manh mối bất ngờ nào đấy thôi.
[Mấy bà có thấy tâm pháp này hơi quen quen không?]
[Quen quen hả? Không quen gì ráo, chắc bạn đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp lắm rồi ấy nhỉ?]
[Không thể nào, thật sự là chiêu thức trong tiểu thuyết võ hiệp, Tang Tiếu có thể lập tức nghĩ ra được thứ tự ư? Mấy bây đừng làm phiền tau, để tau suy nghĩ thêm chút nữa.]
Những dân mạng khác lười quan tâm đến cậu ta, vừa nhìn tiến độ của Tang Tiếu và Cố Ly Nguyệt, vừa nhìn ba phòng phát sóng còn lại.
Đến khi thấy còn hai nhóm khách mời khác trong phòng phát sóng trực tiếp không tìm được ra mật mã của phòng kín, họ chợt thầm toát ra sự hài lòng quỷ dị, nếu phải giải thích thì có vẻ rất giống…
Há, con tôi không đứng chót nhá, giỏi chưa!
Vui vẻ xong, họ vội vàng quay lại phòng phát sóng trực tiếp của Tang Tiếu, rồi cổ vũ cho Tang Tiếu và Cố Ly Nguyệt qua bình luận: [Xông lên đi! Mau xông lên! Hai chị rất có thể bắt được hạng thứ hai từ trên đếm xuống đó! So với đếm ngược thì tăng lên được hai nhóm rồi kìa!!!]
Dĩ nhiên nhóm Tang Tiếu không phụ sự mong đợi của mọi người.
Trước mặt đã có hình vẽ tí hon làm bước đệm, dẫu hai người có ngốc đi nữa cũng hiểu rõ nguồn gốc của hai mã khóa còn lại. Ba cuốn sách trên giá sách, theo thứ tự xếp sách có thể nhóm ra mật khẩu với bốn số [1 10 7], hoàn toàn có thể mở cửa.
Và hai cuốn sách Tang Tiếu tìm được trong ngăn kéo cũng giống với phương pháp trước đó, dễ dàng nhóm ra được mật khẩu của cái hòm, rồi tìm thấy hai tờ báo cũ và một chiếc điện thoại trong đó.
Phải nói, ê-kíp chương trình có phong cách đặt mật khẩu rất rõ ràng. Hầu hết mỗi căn phòng đều sử dụng cùng một loại mật mã, chẳng hạn như phòng bên cạnh Tang Tiếu được ê-kíp chương trình bố trí cho một loạt mật mã kiểu Sudoku. [Xác minh mật khẩu thành công, cửa đã mở, thời gian tiêu hao 1 giờ 32 phút.]
Cố Ly Nguyệt nhìn cửa phòng kín được đẩy ra, suýt nữa đã bật khóc vì sung sướng, trong lòng đang gào khóc vang trời!
Quả nhiên mình đã ôm một cái bắp đùi vô cùng lực lưỡng! Rốt cuộc, mình không cần phải nhàm chán ngủ trong căn phòng kín như trước đây nữa!!!
Có thể ra khỏi phòng kín, Tang Tiếu cũng rất phấn khởi, nhưng phấn khởi xong lại bắt đầu hơi rầu rĩ vì trong một tiếng rưỡi đó, cô chẳng nhận được một điểm chỉ số ra vẻ nào cả.
Không nên chứ nhỉ.
Vừa nãy cô vẫn luôn có gì nói đó mà.
Buồn bã qua đi, Tang Tiếu vừa ngước lên đã thấy Cố Ly Nguyệt đang nhìn mình với vẻ kích động, bèn thầm nghĩ chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt hi vọng mình khích lệ cô ấy sao?
Nếu mình không khen, còn không phải là rất ra vẻ đó ư?
Tang Tiếu nghĩ ngợi, bỗng chốc nảy ra được một ý. Cô hất cằm, copy vẻ ngoài cao quý và lạnh lùng của Tịch Ngôn Vãn khi chị ấy đá người và nói lời khiêu khích ở sân bay hôm nọ một cách hoàn hảo, cộng thêm giọng điệu ba phần lạnh lùng, ba phần kiêu ngạo và bốn phần khoe khoang như được thể hiện bởi biểu đồ hình quạt của riêng bé Tang Tiếu, cô ngang ngược kiêu ngạo ném ra một câu: “Đừng u mê chị, chị chỉ là một thần thoại mà thôi!”
Nguyệt Nguyệt! Cậu đừng bao giờ tin đó nha!!
Tôi đang âm thầm dốc sức khen cậu đó!!!
--------------------
Lời tác giả:
Làm một người trong ngoài bất nhất khó khăn quá đi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.