Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 203:




Dưới hoàng hôn, sóng lớn cuồn cuộn, bọt sóng lao nhanh. Trên biển rộng màu xanh thẳm, khi thì có người lướt ván, lướt ván buồm, v.v… mà ở bốn phía đảo nhỏ cũng vòng quanh vô số vách đá giống như một quảng trường lộ thiên cực lớn.
Bởi vì đảo nhỏ ở nước T, hơn nữa ba năm trước đã khai phá thành căn cứ diều lượn cho nên cũng không cần xin phép bay ở trên không nữa.
Tào Duy Huyên nóng lòng muốn thử đầu tiên: “Tiểu Quý Gia, bảo cậu đến chơi một ván cũng quá khó khăn. Hôm nay hai ta cần phải thi với nhau một trận.”
Trước kia anh ta chơi diều lượn cần phải tự bỏ tiền ra, một năm đều có thể tốn hai, ba triệu. Mãi đến mấy năm trước có Quý Kỳ Tây đầu tư, nhưng so sánh với được đầu tư, anh ta càng muốn thi đấu với Quý Kỳ Tây.
“Đeo thiết bị lên.” Quý Kỳ Tây hất cằm về phía nhân viên công tác, để anh ta đeo thiết bị đặc chế cho Tào Duy Huyên: “Lúc chơi đa dạng, xin nhớ quay rõ một chút.”
Ngoài miệng nói xin, nhưng giọng điệu hoàn toàn nghe không ra.
Vẻ mặt Quý Kỳ Tây lạnh nhạt, kéo dài giọng bổ sung: “Tận tình phát huy, đừng làm mất mặt.”
Tào Duy Huyên ngây ngốc đeo thiết bị lên, rồi sau đó, anh ta gãi gãi đầu: “Tôi không cho rằng kỹ thuật của tôi ở trong mắt cậu có chỗ nào cần nghiên cứu.”
“Cậu tự biết bản thân mình rõ ràng đấy.” Sự tự tin cao của Quý Kỳ Tây từ ngày đầu tiên anh sinh ra đã có, anh khá đồng ý với lời Tào Duy Huyên nói.
Tào Duy Huyên thật lòng bội phục kỹ thuật của Quý Kỳ Tây. Anh ta nghe vậy cũng không cảm thấy lời nói khó nghe, ngược lại ngay thẳng hỏi: “Vậy chúng ta quay lại làm gì?”
Quý Kỳ Tây liếc Tào Duy Huyên, lo tự mặc trang bị. Lúc anh đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên nhớ đến thao tác của Tang Tiếu ở chương trình giải trí. Ngay sau đó, anh cười khẽ nói: “Cậu đoán xem?”
Tào Duy Huyên:...
Lúc Quý Kỳ Tây nói ra ba chữ cậu đoán xem, anh ta nghe ra trào phúng nồng đậm kèm ngạo nghễ không ai bì nổi, làm tay anh ta ngứa ngáy.

Buổi chiều ở nước T, ở Bắc Kinh chỉ mới tám giờ mà thôi, ngày hôm qua Tang Tiếu mới về nước, sáng sớm đã phải đi làm việc.
“Mọi người nhìn cây bạch quả và lá phong phía trước, từng tầng vàng óng kèm đỏ rực giống ngọn lửa rải phấn vàng. Thật đẹp!” Trước lên xe, Tang Tiếu duỗi tay chỉ, mắt hạnh sáng ngời. Bắc Kinh vào tháng Mười rất mát mẻ, lá bạch quả và lá phong tô điểm cho toàn Bắc Kinh đẹp không sao tả xiết.
Ngày hôm qua, sau khi hạ cánh xuống thành phố Bắc Kinh thì ở công ty Thước Kiều mấy tiếng, cô có các lớp học biểu diễn và nhiệm vụ thu âm bài hát, không thể nói quá mệt nhưng cũng không còn mấy thời gian, khi Tang Tiếu về đến nhà thì màn đêm đã buông xuống. Do đó, cô không chú ý đến biến hóa trước chung cư.
Cảnh sắc trong tông môn một năm bốn mùa đều là một dáng vẻ. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có một trận mưa, nhưng dù mưa to hay nhỏ, cành lá xanh biếc trên cây cũng chưa từng có bất kỳ biến hóa nào. Chúng nó không nảy mầm cũng không rơi lá khô, nhìn trong một thời gian dài, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy đơn điệu.
Trong lúc nhất thời Tang Tiếu không nhớ rõ trước khi cô đi đóng phim, bạch quả và lá phong trên đường có đổi màu không.
“Đúng vậy, rất đẹp cũng rất thích hợp để chụp ảnh.” Miêu Miêu vừa nói vừa mở cửa xe: “Nhưng chị không ngờ Tang Tiếu ở thành phố Bắc Kinh nhiều năm như vậy, thế mà nhìn thấy bạch quả ngả vàng và lá phong đổi màu đỏ, còn cảm thấy mới lạ như vậy.”
Tang Tiếu không khỏi chột dạ. Cô chỉ khẽ mím môi, ngượng ngùng cười cười, mềm giọng giải thích: “Xem vào lúc khác nhau thì vẻ đẹp cũng khác nhau.”
Quất Tử gật đầu: “Cũng phải.”
Thời gian khác nhau, tâm cảnh cũng khác, cùng một cảnh đẹp dừng ở trong mắt, tất nhiên cũng có trải nghiệm khác nhau.
Năm nay, Tang Tiếu rời khỏi nhà họ Tang, sự nghiệp không ngừng phát triển, lại có thầy Quý và cô Tịch bảo hộ, tâm tình chắc chắn sẽ không tồi. Tâm tình tốt thì tất cả cảnh vật xung quanh đều đẹp.
Mấy người vừa nói chuyện vừa lên xe, Tam Thủy cầm máy tính bảng nói lịch trình với Tang Tiếu, giọng nói cô ấy vẫn bình tĩnh, lại khó nén một chút chờ mong: “Tập đoàn Trường Dực đã ký hợp đồng quảng cáo đại diện thương hiệu với công ty. Đợi lát nữa chúng ta sẽ chụp ảnh và quay phim tuyên truyền. Làm xong hết khoảng đến bốn, năm giờ chiều. Tám giờ tối có một buổi thi đấu giữa các ngôi sao do Trường Dực tổ chức.”
Bởi vì đội của Tang Tiếu và Cố Ly Nguyệt lấy được hạng nhất trong "Sinh tồn trong phòng kín", cho nên hai người đều ký người phát ngôn quảng cáo với Trường Dực, nhưng hai người ký hai trò chơi khác nhau. Đêm qua, Cố Ly Nguyệt còn gọi điện thoại nói không thể tiếp tục hợp tác thật quá đáng tiếc.
Tang Tiếu hơi cúi người, đánh giá vẻ mặt của Tam Thủy: “Tam Thủy, có vẻ như chị rất mong chờ lần quay video quảng cáo này nha. Biểu cảm hoàn toàn khác với lần thành người phát ngôn của XK.”
Bị Tang Tiếu một kiếm thấy m.á.u chỉ ra, Tam Thủy đột nhiên đỏ mặt: “Chị… chị…”
Miêu Miêu thấy Tam Thủy ấp úng lúc lâu cũng chưa nói ra lý do, không khỏi cười hì hì ôm lấy vai Tam Thủy: “Không phải tập đoàn Trường Dực nói để Tang Tiếu với ngôi sao thể thao điện tử tên Book gì đó quay phim tuyên truyền à? Tam Thủy là fan cứng của anh ấy ha ha ha.”
“Tang Tiếu, em đừng nhìn Tam Thủy ngày thường văn tĩnh mà tưởng giống con mọt sách, thật ra, năng lực mắng chửi người của cô ấy đều được giới thể thao điện tử luyện ra. Hơn nữa, cô ấy biết chơi cả game mobile với game PC.”
Lúc hotsearch [Tang Tiếu giả bộ] lên bảng, khu bình luận bị các anti-fans đẩy bình luận, Tam Thủy từng cầm tài khoản phụ ở khu bình luận lấy một địch trăm chửi các anti-fans đến hoài nghi cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.